-"Tại sao lại không bỏ chạy?"
-"Anh đang nói gì vậy chứ?"
Hắn gằn giọng lạnh lẽo trong không gian, con dao sắt xuyên qua lòng bàn tay cũng đã được rút ra và ném xuống sàn.
Hắn giơ bàn tay đang chảy máu đầm đìa, chạm vào gương mặt nhỏ nhắn đang hết mực lo lắng mà vuốt nhẹ.
-"Dạ...."
-"Không phải rất chán ghét tôi ư? Tôi là kẻ đáng thương đến mức không có ai bên cạnh vậy nên ngay lúc này em hãy chạy đi chạy càng xa tôi càng tốt."
"Sao vậy chứ, cảm giác này là gì. Sao đột nhiên anh ấy lại...."
-"Hàn Thiên Dạ."
-"Đừng gọi tôi nữa mà hãy chạy đi chứ, tôi đã mở cửa sau biệt thự cho em rồi đó, mau rời khỏi đây đi."
Nén lại mọi sự điên cuồng trong lòng, cơn đau ở tay khiến hắn có chút tỉnh táo.
Hắn điên rồi, thật sự sắp điên rồi, nếu cô còn ở đây hắn không tin mình có thể làm chuyện gì.
Rõ ràng là sự tham lam muốn trói buộc cô nhưng hắn đã quên đi căn bệnh của chính mình.
"Sao em còn không đi, tôi không muốn em nhìn thấy dáng vẻ của tôi lúc này, càng không muốn chính tay làm tổn hại đến em...."
-" Sao em còn ở đó, em không sợ chết nữa rồi sao, đây là cơ hội duy nhất, không đi thì cả đời này đừng hòng...."
Hàn Thiên Dạ có chút kích động, đã bao nhiêu năm trôi qua, lần đầu tiên quả tim gần bốn mươi của hắn đập nhanh đến vậy, hưng phấn đến vậy...
"Ơ..."
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-cung-tong-tai-ac-ma/3304383/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.