Lúc Sở Mạc quay trở về biệt thự thì cũng đã khá muộn, một mình anh lơ đễnh đứng dưới phòng khách rất lâu, ngước mắt nhìn lên cửa phòng Đồng Ngữ Lam, trong lòng chợt loé lên tia áy náy.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn Hoa Kì, đôi mắt Sở Mạc trở nên cao thâm, tuyệt đối không để lộ ra chút biểu tình gì, nhưng mỗi khi đứng đối diện với anh, nhìn vào, đôi mắt ấy lại trở nên mơ hồ, giống như vực sâu không thấy đáy, bị một lớp sương mù bao phủ miên man, tuyệt đối không thể lường trước được mức độ nguy hiểm.
Trên người anh toàn mùi rượu, khí hàn toát ra từ hơi thở anh, tựa hồ muốn đóng băng không khí lại, khiến căn biệt thự vốn đã quạnh hiu nay lại càng trở nên giá lạnh.
Đôi chân dài thượt chầm chậm di chuyển, tốc độ nhanh dần, bước lên trên từng bậc cầu thang, ánh mắt chưa từng rời khỏi cánh cửa gỗ nhẵn bóng kia, ẩn duật trong đôi con ngươi sắc lạnh là sự xám hối nhẹ nhàng.
Dừng bước trước cửa phòng Đồng Ngữ Lam, bàn tay anh nắm chặt lấy then cài cửa, “cạch” lên một tiếng, cánh cửa he hé mở ra.
“Dù sao tớ với anh ta cưới nhau cũng đâu phải vì yêu, tớ gả vào Sở gia cũng chỉ vì năm tỷ đô vốn đầu tư vào Đồng Thị. Hơn nữa, giữa hai bọn tớ còn có một bản hợp đồng, chỉ cần hết thời hạn hai năm là tớ có thể rời đi.” Đảo mắt qua lại nhìn trần nhà vô tri, Đồng Ngữ Lam khẽ thở dài một tiếng, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-chi-co-the-la-anh/2581216/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.