Sở Mạc không ngủ được muốn xuống nhà uống nước, chầm chậm bước xuống từng bậc cầu thang, đi dần tới bàn trong phòng khách, bất ngờ một vật thể nghiêng tới, ôm chầm lấy thắt lưng anh, trong không gian phát lên tiếng động u ám, khiến anh giật nảy người.
“Á… á…á…”
Tiếng hét thất thanh khiến Đồng Ngữ Lam tỉnh ngủ, hai mắt cô mở tròn ngước nhìn lên, chớp nhoáng, ánh đèn điện sáng trưng, bốn mắt trừng trừng nhìn nhau, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Nửa đêm nửa hôm cô không ngủ ngồi đây làm gì?”
Sở Mạc hung hăng hất văng cánh tay Đồng Ngữ Lam ra khỏi người mình, sắc mặt xám đen dần dần khôi phục thần khí, quắt ánh mắt nghi hoặc sang nhìn cô.
“Chẳng phải anh cũng đang ở đây sao?”
Cái lạnh truyền tới từ đôi bàn chân Đồng Ngữ Lam, cảm giác tê tê rát rát, khiến cả người cô mềm nhũn ra, đôi bờ mi cụp sâu xuống, chầm chậm nhấc chân ra khỏi xô nước đá lạnh ngắt.
“Tôi khát nước, còn cô, đang làm gì thế?”
Mi tâm Sở Mạc nhíu chặt, chằm chằm nhìn xô nước lạnh không khỏi rùng mình.
“Do tôi buồn ngủ nhưng không thể ngủ nên mới phải ngâm chân vào nước đá. Kết quả thì anh thấy rồi đó, tôi vẫn bị ngủ quên… hihi…”
Trong mắt Đồng Ngữ Lam loé lên tia châm chọc, lại đọng lại chút buồn thương, mỗi tháng một lần, mỗi năm mười hai lần, mười chín năm qua cô đều phải sống trong thảm cảnh như thế!
“Cô bị bệnh à?”
Sở Mạc có ý coi thường, một giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-chi-co-the-la-anh/2581185/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.