Chương trước
Chương sau
Vương Chính Hân đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Tiễn Vương Chính Hân lên xe, Tôn Mạnh Lâm mới đưa Hứa Lương Thần rời đi. Xe ra đến cửa lớn lại gặp một chiếc xe khác đang lái tới, trên xe treo dấu hiệu Lãnh sự quán Mĩ, mơ hồ như nhìn thấy sườn mặt David, chưa kịp thấy rõ đã lướt qua.

Thời gian sau, vụ án bắt cóc ở Lâm Thành bị báo chí trong ngoài nước ào ào đưa tin, gây xôn xao không nhỏ. Lãnh sự quán các nước liên tục gửi thư gửi điện cho Quân Chính phủ phía Nam, vì sự an toàn của người dân nước mình mà đưa ra cảnh cáo kháng nghị, có nước thậm chí còn có ý: nếu Quân Chính phủ không giải quyết được việc này, bọn họ sẽ dùng lực lượng bên họ giải cứu con tin, cũng không ngoại trừ khả năng sử dụng vũ lực.

Dù bọn cướp bắt cóc người ngoại quốc, nhưng đây vẫn là việc nội bộ của Quân Chính phủ phía Nam, cho phép quân đội nước khác nổ súng trên lãnh thổ mình là hành vi xâm phạm tôn nghiêm của Chính phủ. Chủ trương của công sứ Italy nhanh chóng bị Quân Chính phủ bác bỏ, nhưng mau chóng giải cứu người nước ngoài trở thành mục tiêu cấp bách của Quân Chính phủ.

Giải cứu như thế nào, trong Quân Chính phủ tồn tại hai khuynh hướng. Một là phái chủ chiến do Đoàn Chính Huân cầm đầu; hai là phái chiêu an do Quản lý nội các Dương Lý Thận cầm đầu.

Đoàn Chính Huân luôn không đồng ý chiêu an, ông cho rằng nạn trộm cướp không dứt ở phía Nam không thể để nuông chiều sinh hư, nếu Chính phủ không khiến bọn họ thuần phục, tương lai mấy chuyện người nước ngoài linh tinh này sẽ còn nghiêm trọng hơn, phải bóp chết từ trong trứng nước.

Phía Nội các lại vì áp lực ngoại giao nặng nề mà chủ trương tạm thời chiêu an, sau đó mới giải quyết. Bởi vì Quân Chính phủ phía Bắc đang chuẩn bị đàm phán mượn tiền với Nhóm ngân hàng năm nước, muốn thống nhất quân phí Nam – Bắc. Nếu giải quyết không tốt, ngoại giao sẽ gặp trở ngại, Quân Chính phủ sẽ gặp phải thử thách vô cùng khó khăn.

Dưới tình hình này, Quân Chính phủ liên tục mở các cuộc họp chuyên đề, Bộ Ngoại Giao cũng tuyên bố một loạt thông báo, dẹp an phủ các, Lãnh sự quán và nhân dân các nước; Trong hội nghị bí mật này, Đoàn Dịch Kiệt nhận nhiệm vụ nguy hiểm, lặng lẽ mang binh đến Lâm Thành.

Trong khoảng thời gian này mưa to liên miên, ban đêm quân đội xuất phát trong màn mưa.

Sau khi mọi chuyện phát sinh, Đoàn Dịch Kiệt không chỉ phái quân tiên phong, còn phái một đám lính trinh sát, hóa trang dò đường, bắt sống quân địch. Nhưng anh biết trinh sát chỉ có giá trị chiến thuật, rất khó biết được tình huống cụ thể và bố trí trong hang ổ của đám thổ phỉ.

Báo chí ‘đánh hơi’ được vụ án bắt cóc này trong thời gian quá ngắn, đồng thời các quốc gia tạo áp lực với Quân Chính phủ làm họ lâm vào thế ‘bốn bề thọ địch’. Trong lòng anh biết chắc chắn là có nguyên nhân, vì thế lặng lẽ điều động nhân viên tình báo vô tuyến điện đã giấu kín từ lâu.

Thiết bị là do anh bí mật nhập từ Đức, kỹ thuật phá án, bắt giam và giữ bí mật đều thuộc tầm tiên tiến thế giới. Nhưng chỉ có thiết bị kỹ thuật tiên tiến còn chưa đủ, còn cần chuyên viên tinh thông các thứ tiếng, chăm chỉ, yêu nước. Thông qua việc nắm giữ nòng cốt ngành mật mã các quốc gia, dịch ra được tin tình báo quan trọng, nắm giữ quy luật mã hóa này, dùng cho quân sự.

Nhiệm vụ quan trọng này giao cho Ty tình báo Bộ ngoại giao và radio bí mật mới xây dựng.

Trong màn mưa bụi mờ mịt, nhìn quân đội lặng lẽ xuất phát, xe quân dụng của Đoàn Dịch Kiệt mới bắt đầu vọt tới phía trước. Đi chưa bao xa, đằng sau lại có một chiếc xe đuổi theo, liên tục lóe đèn. Đoàn Dịch Kiệt hạ lệnh xe ngừng lại, La Hoằng Nghĩa mặc áo mưa nhảy xuống xe đi đến.

Nói vài câu xong lại nhanh chóng trở về, đưa cho Đoàn Dịch Kiệt một tập hồ sơ viết hai chữ ‘tuyệt mật’: “Đại thiếu, tổ hành động đặc biệt có tin tức mới nhất.”

Đoàn Dịch Kiệt híp mắt, đưa tay cầm lấy, nhanh chóng mở ra xem xong chuyển cho La Hoằng Nghĩa, nghĩ một lát phân phó: “Mật điện cho Đại soái, theo kế hoạch hai tăng binh, cũng xin Bộ ngoại giao lập tức phái nhân viên phiên dịch tốt nhất; gửi điện trả lời ngợi khen tổ hành động đặc biệt!”

La Hoằng Nghĩa nghe lệnh phân phó xuống phía dưới, Đoàn Dịch Kiệt nhìn bóng dáng anh trong mưa, thầm thở dài, lẩm bẩm: “Xem ra có trận lớn cần đánh. . . . . .” Lái xe Tiểu Vũ nghe vậy nhìn anh một cái, trong lòng đoán ý trong lời đại thiếu nói.

Trong lòng Đoàn Dịch Kiệt vừa nặng nề lại vừa cao hứng, anh không ngờ tổ hành động đặc biệt chỉ được thành lập lâm thời, dựa vào không nhiều thành viên mới được điều động tới, lại có thể kết hợp kỹ thuật và tình báo thu hoạch được trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng nắm giữ phá dịch phương pháp điện mật mã đặc biệt của vài Lãnh sự quán.

Mã điện tín mới chặn lại gần đây đã bị phá dịch toàn bộ chỉ trong hai ngày hai đêm, thậm chí xuất hiện một người được tổ hành động xưng làm tổ trưởng. Thư ký Lương bên cạnh Đoàn Chính Huân lén gọi người này là kỳ tài “Cuốn vở” — nghe nói người này có trí nhớ kinh người, mã điện báo radio thu được không cần đối chiếu bản mật mã vẫn có thể vừa dịch trong đầu vừa nói ra miệng, hơn nữa trên cơ bản sẽ không sai.

Có được nhân tài như vậy, Đoàn Dịch Kiệt thật cao hứng, đã hạ lệnh cho Lương Vu Văn đưa người này qua đây. Bởi vì anh biết, căn cứ theo đoạn tin tức vô tuyến điện thu được gần đây nhất, chỗ bọn cướp nhất định có một cái radio, nơi đó sẽ có chứng cớ tốt nhất chứng minh bọn chúng có cấu kết.

Những người đó đã thiết kế cục diện này thì anh sẽ không để các quốc gia tùy ý chĩa mũi nhọn vào Quân Chính phủ, kẻ phía sau màn mới là cái đích cho mọi người chỉ trích. Mục tiêu của Đoàn Dịch Kiệt là làm cho bọn chúng phải gánh chịu hậu quả.

Mưa to vẫn tuôn xối xả, trải qua ba ngày ba đêm xóc nảy, vô số lần chìm vào vũng lầy, mọi người phải rời khỏi xe xe mới có thể tiến lên, thậm chí rất nhiều lần không thể không đi bộ. Xế chiều, Đoàn Dịch Kiệt cùng quân cảnh vệ của anh kịp thời tiến tới gần hồ Vi Mạch dưới chân núi Lô Nhạn.

Đề phòng có bọn giặc trà trộn vào những thôn trang gần đó, để giữ bí mật, Đoàn Dịch Kiệt hạ lệnh đóng quân ở trong núi. Sau khi phái quân trinh sát, tự anh dẫn theo vài cảnh vệ giả làm ngư dân, chèo thuyền trên hồ thăm dò địa hình.

Đại bộ đội dự tính sẽ đến sau hai mươi mấy tiếng nữa, đến lúc đó ngọn núi bên hồ sẽ không giấu được, không chỉ phải tiêu diệt bọn giặc trong hồ còn phải lôi toàn bộ thế lực sau lưng bọn chúng ra. Nói không chừng trong đó còn có vài kẻ tự nhận là “Đế nhân”, “Tinh anh”, anh không dám khinh thường.

Mãi cho đến khi trời hoàn toàn tối hẳn, Đoàn Dịch Kiệt mới bước trên vũng bùn quay về bờ, quay đầu nhìn cảnh hồ nước ngọt trung nam Trung Quốc có tiếng, phong cảnh xinh đẹp thần bí. Mảnh đất phì nhiêu này có núi có sông, có đảo nhỏ, có bụi cỏ lau, có hồ sen rộng lớn bát ngát, còn có trời chiều say lòng người, khói bếp lượn lờ, là gia viên xinh đẹp biết nhường nào.

Nhưng bây giờ xuất hiện trước mặt anh lại là thôn trấn rách nát, thôn trang gặp nạn, trên đồng ruộng hoang vu xác người chết đói la liệt, ôn dịch nổi lên bốn phía, chỉ có hoa anh túc nở rộ diễm lệ mê hồn, ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn, nước mắt bi ai của hương dân. . . . . . Lông mày anh nhíu chặt lại.

Cho đến khi trở lại trong núi, anh vẫn luôn im lặng không nói gì. Ăn qua loa cho xong cơm chiều, mở cuộc họp nhỏ. Sau khi các Tham mưu rời đi anh liền ngồi ở dưới ánh nến, nhìn bản đồ treo trên vách sơn động, tập trung nghĩ phương án.

Mưa đêm tí tách, rơi vào lá cây, vào tảng đá, bỗng nhiên từ cửa động truyền đến một tiếng “Báo cáo”, Đoàn Dịch Kiệt hoàn hồn, đầu cũng không ngẩng lên lạnh lùng nói “Vào đi”. La Hoằng Nghĩa mặc áo mưa xuất hiện ở cửa động: “Báo cáo Quân Đoàn Trưởng, thư ký Lương phái người tới.”

Chỉ tới trễ hơn anh nửa ngày, nhanh vậy sao? Đoàn Dịch Kiệt kinh ngạc nhìn anh, dịu giọng nói: “Mời anh ta vào.” Radio đã thu được một phần mã điện tín, để người tới nhanh chóng dịch ra nói không chừng sẽ rất có ích cho kế hoạch giải cứu con tin gấp rút này.

La Hoằng Nghĩa “Vâng” một tiếng, quay ra mời người kia vào sơn động.

Người tới mặc một chiếc áo mưa to che hết toàn thân và khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Đi vào sơn động nhìn thấy Đoàn Dịch Kiệt dưới ánh nến dường như cũng rất ngoài ý muốn, cúi thấp đầu, bước chân cũng có chút chần chờ.

Đoàn Dịch Kiệt ngẩng đầu khỏi bản đồ, thấy thế liền nhíu mày. Thư ký Lương phái ai tới vậy? Sao lại mắc cỡ ngại ngùng giống như đàn bà thế? Quét mắt nhìn người tới một cái, lạnh nhạt nói: “Vào đi, đứng ở cửa làm gì?”

La Hoằng Nghĩa nhìn anh một cái, lùi vào góc tối đôi mắt lại sáng long lanh hứng thú nhìn hai người.

Người tới đi đến bên rương đạn dược Đoàn Dịch Kiệt dùng làm bàn, chậm rãi cởi áo mưa, lộ ra mái tóc đen ướt nước, khuôn mặt có chút mệt mỏi. Đoàn Dịch Kiệt sửng sốt: “Sao lại là em? Sao em lại tới đây?”

Người tới, đúng là Hứa Lương Thần!

Nhìn vẻ mặt anh cực kỳ khó chịu, giọng điệu kinh ngạc dường như còn mang theo chút trách cứ, Hứa Lương Thần nhíu mày. Cô cũng không ngờ tới núi Lô Nhạn cách Yến Châu cả trăm km mà vẫn gặp phải đại thiếu mặt lạnh, hơn nữa gặp nhau vẫn là cái bản mặt lạnh này.

“Trưởng quan Lương phái tôi tới.” Hứa Lương Thần lạnh nhạt nói, lườm anh. Lãnh đạo phái tôi tới vì công việc, anh chưng cái bản mặt đấy ra làm gì?

Nha đầu này đồng ý vào Bộ ngoại giao rồi? Còn bị điều đến tổ hành động đặc biệt? Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày có chút không vui liếc La Hoằng Nghĩa một cái, việc này sao không có ai báo cho anh?

La Hoằng Nghĩa giả vờ không thấy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng thẳng tắp, trốn trong bóng tối: Đại thiếu, thuộc hạ luôn luôn đi theo bên người ngài, cũng không nghe được tin tức này.

Ngày đó ở nghị sự viên Vương Chính Hân giáp mặt mời, Hứa Lương Thần đồng ý suy nghĩ hai ngày, ai biết ngày hôm sau đại biểu đặc biệt của Bộ trưởng Bộ ngoại giao liền tới cửa. Không thúc giục cô mau đồng ý lời mời của bộ trưởng Vương, mà nói muốn mời cô hỗ trợ. Đưa một tập hồ sơ bên trên viết hai chữ “Tuyệt mật”, xin Hứa Lương Thần nhanh chóng đọc hết rồi trả lời có đồng ý hay không.

Nhìn vẻ nghiêm túc của anh họ và người kia, Hứa Lương Thần cảm thấy khó hiểu cầm lấy mở ra xem, sau đó cô không nói nổi lời cự tuyệt nữa.

Hồ sơ là về vụ bắt cóc tại Lâm Thành, nguyên nhân, tiến triển cùng với phán đoán tương quan được ghi rành mạch vào hồ sơ. Đặc biệt là những gì đằng sau vụ án bắt cóc khiến cô tức giận. Những người đó vì lợi ích của bản thân lại lợi dụng đám thổ phỉ tạo ra sự kiện quốc tế, khiến Quân Chính phủ phía Nam gặp áp lực ngoại giao, để đạt tới mục đích dơ bẩn của chúng.

Cô là người Trung Quốc, nguy cơ ở ngay trước mặt, khi quốc gia khi dân chúng cần mình, sao có thể hờ hững không đếm xỉa đến? Hứa Lương Thần biết mình không thể làm như vậy. Sau khi mật đàm với người tới nửa giờ, Hứa Lương Thần đồng ý lời mời của Bộ ngoại giao, cũng rất nhanh bị đưa vào tổ hành động đặc biệt.

Đoàn Dịch Kiệt quả thật đã từng vì chuyện của Hứa Lương Thần mà ngỏ lời với bộ trưởng Vương Chính Hân, nhưng một mặt anh biết trong việc công vị bộ trưởng này rất nghiêm túc, thẳng thắn; mặt khác, cũng không muốn lấy việc công làm việc tư, cho nên cũng chỉ phái người nhắc nhở đôi chút mà thôi.

Vương Chính Hân dù có chút không hiểu hoặc có chút bất mãn, nhưng dù sao cũng là đối tượng của Đoàn đại thiếu. Chuyện xấu của Thiếu soái anh muốn ầm ĩ thế nào cũng được, quyền nhân sự của Bộ ngoại giao Đại soái đã đồng ý sẽ không can thiệp. Nhưng căn cứ vào hiểu biết của ông, Đoàn Dịch Kiệt không phải loại thiếu gia không biết nặng nhẹ, không có khả năng lấy quốc gia đại sự ra đùa được, hơn nữa ông cũng biết có rất ít người thông thạo được sáu thứ tiếng, có lẽ vị Hứa tiểu thư này quả thực có tài.

Vì thế ông gọi điện thoại mời Tôn Mạnh Lâm dẫn Hứa Lương Thần đến yến hội, vừa nhìn thấy đã rất vui mừng, trực tiếp mời. Sau này tổ hành động đặc biệt được thành lập, thư ký Lương thúc giục Bộ ngoại giao đề cử nhân tài, nghĩ đến thân phận bối cảnh và tài năng của Hứa Lương Thần, Vương Chính Hân liền tiến cử cô.

Cho nên việc Hứa Lương Thần vào Bộ Ngoại giao rồi theo quân đến đây, Đoàn Dịch Kiệt không biết. Vị “Cuốn vở” trí nhớ kinh người kia, anh nằm mơ cũng không ngờ là vị nhị tiểu thư này, theo bản năng còn tưởng là đàn ông.

Vậy phải làm sao bây giờ? Nơi đây không chỉ có thế cục phức tạp hiểm ác, nói không chừng ngày nào đó sẽ xảy ra giao chiến, trong quân doanh toàn đàn ông, thư ký Lương sao lại không lo nghĩ chu toàn đưa nha đầu này đến? Anh đã quên việc đưa “Cuốn vở” đến là quân lệnh do anh đưa ra.

Thực ra sau khi nhận được mật lệnh của Đoàn Dịch Kiệt, Lương Vu Văn cũng có chút khó quyết định. Một tiểu thư đại gia, đối tượng của Thiếu soái, nói không chừng còn là phu nhân Thiếu soái tương lai, đến tiền tuyến núi Lô Nhạn? Dường như không thỏa đáng cho lắm. Nhưng mật điện chỉ đích danh muốn “Cuốn vở” — mà “Cuốn vở” chỉ có một.

Sau này không có cách nào khác đành trưng cầu ý kiến Hứa Lương Thần trước. Hứa Lương Thần đương nhiên không nghĩ nhiều, là quân lệnh thì đương nhiên phải phục tùng, hơn nữa càng dấn sâu vào vụ án cô càng hiểu được sự quan trọng và khẩn cấp trong đó, liền đồng ý với mật lệnh của Đoàn Dịch Kiệt lãnh binh ra trận. Cô nào có ngờ người phát mật điện lại là đại thiếu mặt lạnh.

Lương Vu Văn có được câu trả lời thuyết phục của cô, nhanh chóng báo lại cho Đoàn Chính Huân. Lão đại kinh ngạc không thôi, không ngờ vị nhị tiểu thư nhà họ Hứa này lại thực sự thành nhân tài quân đội quốc gia cần. Cô vì nước vì dân như vậy khiến Đoàn Chính Huân tương đối vừa lòng, nghĩ đến con trai lãnh binh hẳn là cũng sẽ không để cô chịu thiệt, hơn nữa đối với hai người mà nói, có lẽ đây là cơ hội ở chung để tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau, vì thế ra lệnh cho phép.

Tâm tư của cha mình Đoàn Dịch Kiệt đương nhiên không biết, nhìn vẻ mặt Hứa Lương Thần mỏi mệt, anh nói: “Ngồi đi, ăn cơm chưa? Hoằng Nghĩa, bảo bọn họ đưa bát mỳ lên đây.” Sau đó lại đưa một bộ hồ sơ cho Hứa Lương Thần: “Dịch những thứ này ra cho tôi.” Nhìn Hứa Lương Thần cầm lấy, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt chỉ nghĩ: Nha đầu này đến nơi toàn đàn ông thế này, anh biết sắp xếp cho cô thế nào?

Để cô ở lại đây thật sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.