Chương trước
Chương sau
Con tin bị tập trung ngồi cùng nhau, bọn thổ phỉ cũng đưa dưa hấu lên, các phóng viên chậm rãi tụ lại. Khi biết những phóng viên này là đồng bào tới thăm hỏi, không ít người ngậm dưa hấu khóc òa lên. Hà lão tam xấu hổ, người nhỏ nhắn phía sau ông ta nhíu mày, một người đàn ông lực lưỡng đi tới, khẽ nói hai câu bằng ngôn ngữ trong nghề với con tin. Các phóng viên nghe không hiểu, trong mắt con tin lại lộ ra vẻ hoảng sợ ngừng khóc.

Hứa Lương Thần lặng lẽ chú ý hành động của con tin, nhìn thấy trong đó có một nữ tu sĩ đầu trùm khăn, tóc hoa râm, ánh mắt yên tĩnh, nhìn mặt mũi hẳn là người Âu châu. Cô liền đi đến vừa vẽ chữ thập vừa khẽ cười nói: “Chào sơ, tôi là Catherine của Tạp chí địa lý quốc gia, có thể nói chuyện với sơ được không?”

Nữ tu sĩ nhìn cô một cái, thấy Hứa Lương Thần xinh đẹp đoan trang, trên mặt lại nở nụ cười thân thiết ấm áp, liền gật đầu. Hứa Lương Thần ngồi xuống, đưa dưa hấu cho bà, nhẹ giọng an ủi. Nữ tu sĩ không biết tiếng Trung, mấy ngày nay bọn thổ phỉ không thể trao đổi được với bà, thấy Hứa Lương Thần đi qua, không khỏi chú ý.

Người phía sau đến gần, Hứa Lương Thần liền dùng tiếng Anh an ủi nữ tu sĩ, chờ chúng đi xa, cô lại dùng tiếng Ý. Nữ tu sĩ cảm thấy được lòng tốt của cô, khẽ nói cảm ơn, chủ động hỏi lai lịch của bọn họ. Hứa Lương Thần cười: “Rất nhiều bạn bè chú ý đến sự an toàn của mọi người, sơ có thể nói cho tôi những chuyện đã xảy ra gần đây không?”

Nữ tu sĩ nhìn nụ cười động lòng người và cái lúm đồng tiền của cô, lặng lẽ liếc nhìn bọn thổ phỉ một cái, hạ giọng kể sơ lược lại những gì mình đã nghe nhìn thấy từ khi bị bắt cóc tới nay, bà cũng rất oán giận hành vi ức hiếp ngư dân, cướp bóc hoành hành của bọn thổ phỉ. Nghe bà nói xong, Hứa Lương Thần mới biết được những người này luôn luôn bị nhốt trong một con thuyền đánh cá, không có chỗ cố định.

Khó trách Đoàn Dịch Kiệt phải dùng kế hoạch mạo hiểm như vậy, nếu lại để bọn thổ phỉ đưa thuyền chứa con tin trốn trong bãi cỏ lau hoặc hoa sen, việc cứu người quả thật sẽ vô cùng khó khăn. Hứa Lương Thần nhẹ giọng cảm ơn nữ tu sĩ, cố ý đứng lên đi đến bên David, dùng tiếng Anh kể lại nữ tu sĩ nói họ ở đây rất tốt, nữ tu sĩ cũng có thể cầu nguyện v…v…, bọn thổ phỉ nghe hiểu, không tiếp tục chú ý đến cô và David nữa.

Không lâu sau, các phóng viên bị đưa ra khỏi chỗ con tin, bọn thổ phỉ đã bố trí cơm trưa phong phú. Tuy là ở trên đảo nhưng cũng có rượu Brandy thượng đẳng, có thể thấy được Kohinata Choshichiro quả đúng là ‘dụng tâm lương khổ’. Hứa Lương Thần cố ý nói muốn đi vệ sinh, trên đường đi đến toilet dùng dằng thật lâu mới trở lại chỗ các phóng viên.

Sau rừng cây, con tin lại một lần nữa bị đưa lên thuyền đánh cá, thuyền vừa mới cởi dây thừng, chợt nghe tiếng hô của thổ phỉ chung quanh nổi lên bốn phía: “Nước tràn . . . . . .”

Sâu trong đám cỏ lau và hoa sen bất chợt truyền đến tiếng người nhảy xuống nước “Bùm bùm”. Bọn thổ phỉ trên đảo cuống quýt cảnh giác, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Hà lão tam vội sắp xếp thổ phỉ bảo vệ đoàn phóng viên, còn mình thì bước nhanh đến bên bờ giương giọng mắng: “Thuyền bị nước vào thì có gì mà phải chuyện bé xé ra to? ***, chúng ta chính là Thủy Thượng Phiêu [1], Long Vương là người nhà chúng ta, sợ cái gì. . . . . .”

[1] Thủy Thượng Phiêu: một loại võ công đi trên mặt nước.

Đang nói, trong đám cỏ lau truyền đến tiếng trầm đục, Hà lão tam rút súng quát hỏi chuyện gì. “Pằng” một tiếng súng vang lên, viên đạn lướt qua bên tai ông ta. Hà lão tam cuống quýt né tránh, lại thấy có người đột nhiên từ trong hồ nước xuất hiện, rút súng từ trên lưng càn quét. Vài tên thổ phỉ bên bờ chưa kịp chuẩn bị, ngẩng đầu hét lên rồi ngã gục, có kẻ bị bắn thành “cái sàng”, có kẻ trúng đạn ôm miệng vết thương chảy máu ngã xuống đất. Hà lão tam coi như tỉnh táo, vội vàng trốn tránh không bị trúng đạn. Xa xa trong đám cỏ lau lao ra mấy chiếc ca nô.

Hứa Lương Thần vừa thấp giọng thuyết phục các phóng viên trốn đi, song phương kịch chiến, không thể để các ‘vị vua không ngai’ này bị thương, vừa quan sát. Không ngờ người lặn theo sau thuyền của Đoàn Dịch Kiệt lại tới nhanh như vậy?

Bởi vì phóng viên truyền thông tới phỏng vấn lần này là có sắp xếp, thứ nhất có quân hạm Nhật Bản ẩn nấp bảo vệ bên ngoài, thứ hai mấy ngày trước đã phái người tuần tra gần đảo, không nhìn thấy nhân viên và con thuyền nào khả nghi, mặt nước yên ả, cho nên Kohinata Choshichiro vì giữ bí mật để ở đây không nhiều người lắm.

Hắn ta không nghĩ tới chuyện hồ Vi Mạch mênh mông, quân phía Nam lại lặn dưới nước theo dõi theo đến đây.

Bọn thổ phỉ hoảng loạn, quân phía Nam hô lên một tiếng, rút súng bắn phá, chớp mắt nơi này đã tràn ngập khói thuốc súng. Bọn thổ phỉ để lại hơn mười thi thể ngổn ngang, vết máu đầy đất, kẻ trúng đạn lớn tiếng gào to, tê liệt ngã xuống đất. Đoàn Dịch Kiệt xông pha đi đầu, mang theo đội cảnh vệ thủ hạ bắn phá bốn phía, huyết quang ngập trời. Bọn thổ phỉ cuống quýt ngoan cố chống cự sao ngăn cản được giao long xuất thủy?

Sau một trận chiến ác liệt, thổ phỉ bên ngoài bị giải quyết hơn một nửa, thuyền đánh cá biến thành bãi chiến trường, máu nhuộm đỏ cả mạn thuyền. Bầu trời u ám đột nhiên tuôn mưa, nước mưa hòa vào máu người chết, sàn tàu bị máu tươi pha loãng nhuộm thành màu đỏ như hoa đào. Máu tanh cùng khói thuốc súng quyện vào nhau, giống như hơi thở tử thần lượn lờ quanh đảo nhỏ.

Bọn thổ phỉ bị hỏa lực mạnh mẽ của quân phía Nam áp chế, lui về trên đảo. Thuyền đánh cá chở con tin bị quân chính phủ đoạt được, Đoàn Dịch Kiệt hạ lệnh hộ tống con tin lên ca nô rời đi, sau đó binh sĩ từ trong đám cỏ lau lao tới, bao vây đảo nhỏ. Thổ phỉ bị mưa đạn vây ở trong rừng cây, quân chính phủ mạnh mẽ đi lên đảo nhỏ.

Ngoại trừ rừng cây, trên đảo không còn nơi nào khác để ẩn thân. Đoàn Dịch Kiệt tháo mũ lặn nheo mắt nhìn phía trước. Cô và những phóng viên kia đều ở bên trong, máy bay ném bom và súng bắn đều không thể . . . . . . Đang nghĩ tới đó, thổ phỉ trong rừng cây đột nhiên phản kích. Quân phía Nam bất ngờ không phòng ngự, mười mấy người đứng đằng trước ngã xuống, mọi người đành phải lui về phía sau.

Tuy rằng đã sắp xếp xong đội ngũ chặn viện quân của thổ phỉ, nhưng nơi này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu thổ phỉ bắt các phóng viên làm con tin. . . . . . Đang nghĩ vậy, tiếng súng trong rừng dừng lại, khói thuốc súng tỏa ra khắp nơi, có người ở sau lớn tiếng gào thét: “Đối diện nghe đây, lùi lại cho tao! Khốn kiếp, bằng không hôm nay tao có chết cũng muốn kéo bọn giặc tây này làm đệm lưng! . . . . . .” Lời còn chưa dứt, trong rừng xuất hiện một đoàn người, đi đầu đúng là đoàn phóng viên, Hứa Lương Thần ở ngay giữa bọn họ.

Trong lòng Đoàn Dịch Kiệt nhảy dựng, nhìn bóng dáng màu trắng phía xa, nhíu mày nhìn địa hình xung quanh, dùng ánh mắt ý bảo La Hoằng Văn tới gần, thấp giọng nói mấy câu rồi xoay người lặng lẽ dẫn theo một đội thị vệ vòng ra sau rừng cây. La Hoằng Văn ở phía trước trao đổi điều kiện với đám thổ phỉ, hai bên giương thương múa kiếm tranh luận kịch liệt. Sau đó La Hoằng Văn ra vẻ thực sự bị bọn chúng uy hiếp, đồng ý cho đi, hạ lệnh quân phía Nam lui ra phía sau.

Ngay lúc lực chú ý của bọn thổ phỉ bị hấp dẫn, Đoàn Dịch Kiệt từ trong bùn đứng dậy, rút đại đao trên lưng, dứt khoát hạ lệnh: “Chuẩn bị bom, đổi đao, Đội Cảm Tử lên!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.