Nhìn thấy thông báo, David kinh ngạc mở to đôi mắt màu xanh lam, cảm thấy thật khó tin. Trong khoảng thời gian này vì trừng phạt Taro và nghĩ cách cứu tiến sĩ Giang, anh và Catherine cũng không ít lần liên hệ, vậy nhưng cô không hề nói một lời về chuyện phát triển cảm tình với Đoàn Dịch Kiệt. Sao bỗng dưng lại lập gia đình được?
Càng nghĩ càng cảm thấy không yên, điện thoại cũng không gọi được, David lên xe đến thẳng Trúc Uyển.
Đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, nhìn cánh cửa Trúc Uyển ẩn sau rừng cây xanh, David đạp chân ga mạnh hơn. Còn chưa tới cửa, hai thị vệ mặc thường phục lao tới, nâng tay ngăn xe lại.
Nhìn dấu hiệu đặc biệt trước ngực bọn anh, David tự giác lấy giấy chứng nhận ra, thị vệ nhìn xong khách khí cười nói: “Thật xin lỗi, cấp trên có lệnh, không có giấy thông hành đặc biệt không thể vào, xin David tiên sinh lượng thứ.”
“Catherine là phóng viên của tòa soạn, tôi có việc, xin anh thông báo dùm.” David lạnh mặt, đây là gì, chẳng lẽ Catherine hoàn toàn bị giam lỏng?
“Thật xin lỗi, xin tiên sinh đừng làm khó chúng tôi.” Thị vệ vẫy vẫy tay, binh lính cầm súng từ phía sau cây xuất hiện, họng súng đen ngòm chỉ vào cửa kính xe.
David nhíu mày, xuống xe, đứng ở trước mặt thị vệ, song phương giằng co. Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen từ xa chạy tới, Đoàn Kỳ Bình đi xuống.
Cô đã gặp David vài lần, biết là đồng nghiệp của Hứa Lương Thần, vì thế cười chào hỏi: “David tiên sinh cũng tới.”
David khách khí đáp lễ, đã gặp hai lần, anh biết quý danh chủ bút Thiệu Kỳ Bình, nhưng không biết vị này là tiểu thư phủ Đại Soái. Anh chỉ vào thị vệ có chút tức giận nói: “Thiệu tiểu thư, vì sao bọn họ lại ở đây? Có phải họ gây khó dễ cho Catherine và cô không?”
Đoàn Kỳ Bình nhìn thị vệ, bình thản lắc đầu ý bảo bọn họ lui ra, lập tức cười đáp: “David tiên sinh hiểu lầm rồi, anh muốn tìm Catherine sao?” Nói xong cô mời David đi vào.
Đoàn Kỳ Bình không biết rõ quan hệ giữa Hứa Lương Thần và David lắm, bọn họ là đồng nghiệp, cô cũng thấy họ thường xuyên thương lượng công việc. Hơn nữa tất cả mọi người đều thuộc giới tin tức, khi nghĩ cách cứu tiến sĩ Giang đã cùng đồng tâm hiệp lực hợp tác cho nên cô không phòng bị David.
Đoàn Dịch Kiệt nói gần đây bận rộn đông người, vì an toàn của cô và Lương Thần nên đã phái thị vệ tới. Đoàn Kỳ Bình không có ý kiến gì, cũng không cảm thấy đây là giam lỏng Lương Thần không cho cô ấy tiếp xúc với bên ngoài, vậy nên khi nhìn thấy David ngoài cửa, đương nhiên là phải mời anh vào.
Hai người đi vài bước, phía sau lại có xe đến gần, La Hoằng Nghĩa từ phía sau hô: “Hai vị xin dừng bước.”
Đoàn Kỳ Bình và David dừng bước, La Hoằng Nghĩa vừa xuống xe vừa cười nói: “Xin thứ lỗi, David tiên sinh tạm thời không thể gặp Catherine tiểu thư.”
Không cần David đang nhíu mày hỏi, Đoàn Kỳ Bình đã rất khó hiểu hỏi: “Vì sao vậy phó quan La?”
La Hoằng Nghĩa khách khí cười với David, rất nhẫn nại giải thích: “Đàm phán khép kín mượn tiền ngân hàng năm nước đã bắt đầu, thân phận Catherine tiểu thư đặc thù, vừa là phiên dịch đặc biệt đại biểu cho quân chính phủ vừa là phóng viên của quý tạp chí, vì ngăn ngừa một ít tin tức mẫn cảm lộ ra ngoài, phía trên ra lệnh xin David tiên sinh thông cảm tạm thời không thể gặp mặt. Nhưng …” Dường như muốn hòa dịu cảm xúc của David, anh giải thích thêm “…tôi nghĩ chuyện này sẽ không kéo dài quá lâu đâu.”
Tin tức đàm phán mượn tiền đang tiến hành David đương nhiên biết, nhưng chuyện Hứa Lương Thần là phiên dịch cho đoàn đại biểu anh lại hoàn toàn không biết. Nhưng nghĩ đến tài năng và tình cảm của Catherine với đất nước, David lại thấy thoải mái.
Lý do này rất đường đường chính chính, cho dù thông báo kết hôn có rất nhiều nghi vấn nhưng David cũng bó tay, đành phải nhờ La Hoằng Nghĩa chuyển lời đến Hứa Lương Thần là anh đã ghé qua, sau đó thất vọng cáo từ mà đi.
“Đại tiểu thư, cô suýt chút nữa tốt bụng làm chuyện xấu đấy.” La Hoằng Nghĩa nhìn David lên xe rời đi, cười nói khẽ với Đoàn Kỳ Bình.
“Sạo vậy?” Kỳ Bình có chút khó hiểu anh, cho dù hai người gặp mặt, theo tính cách của Hứa Lương Thần chuyện quan trọng như đàm phán cô ấy cũng tự biết nặng nhẹ. Bên David và tòa soạn muốn hỏi gì cũng không hỏi được.
“Đại tiểu thư không nhìn ra?” La Hoằng Nghĩa nhìn bích đào nở rộ bên cạnh, cười nói: “Đó cũng là một bông hoa đào đang nở rộ đấy. . . . . .”
Đoàn Kỳ Bình ngừng chân, chợt hiểu được, không khỏi ngạc nhiên mỉm cười. Cô cứ cho rằng chỉ có vị chuyên gia chế tạo trang bị quân sự trẻ tuổi kia là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của anh cả, không ngờ vị phóng viên Mĩ này cũng si tình với Lương Thần? Xem ra mắt của mấy người đàn ông trong trò chơi này đều không tệ.
Đàm phán mượn tiền ngân hàng năm nước đã cử hành hội đàm bí mật lần đầu tiên, làm phiên dịch đàm phán Hứa Lương Thần có rất nhiều văn kiện phải sửa sang lại.
Đối với việc kết hôn, mặc dù bề ngoài cô bình tĩnh, kì thực trong lòng khó yên, không ngừng đề, dày vò. Một bên là đại nghĩa thâm tình, một bên là khát vọng tự do, Hứa Lương Thần lưỡng lự giữa nhẫn nhục chịu đựng và đấu tranh. Cô cảm thấy tình cảm của cô đối với Đoàn Dịch Kiệt càng ngày càng khó hiểu… nhưng cứ im lặng để vận mệnh an bài như vậy cô lại không cam lòng.
Tâm lý giằng co khiến hiệu suất làm việc của cô giảm mạnh, làm đến nửa đêm mới sửa xong bản thảo để thư ký Bành phái người đưa ra ngoài. Từ ngày đàm phán bắt đầu, Bành Minh Hà liền phụng mệnh qua đây, mỗi ngày đi theo bên người, có kinh nghiệm trước kia Hứa Lương Thần cũng bình tĩnh chấp nhận cô ấy.
Biết hôn sự đã ‘lửa sém lông mày’ tuy cô không muốn nhẫn nhục chịu đựng nhưng đang bận rộn thế này không tài nào nghĩ được ra biện pháp giải quyết, đành phải tạm thời nhẫn nại tìm thời cơ, tâm tư đặt hết vào việc đàm phán.
Thế cục trước mắt, cả chính phủ nam và bắc đều gặp phải vấn đề lớn nhất là tài chính khó khăn.
Tài chính một quốc gia không thể không tiết kiệm và mở của với bên ngoài. Mạch máu kinh tế đất nước từ sau khi nhà Thanh sụp đổ tới nay đều nằm trong tay Chủ nghĩa đế Quốc. Chính phủ Mãn Thanh lấy thuế xuất nhập khẩu gán nợ, dù biết làm như vậy cũng không thể tạm thời thu hồi chính quyền nhưng chính phủ cũng chỉ biết dựa vào vào. Chỉ có nguồn thuế không ổn định từ thu nhập đặc sản, thì rất khó mở cửa. Hơn nữa chính quyền mới thành lập, dân sinh khó khăn, những nơi cần dùng tiền đếm không xuể, càng không thể tiết kiệm được.
Không mượn nợ bên ngoài khó có thể qua ngày, mượn nợ bên ngoài cái giá phải trả là bị mất chủ quyền, buông tha cho mạch máu kinh tế. Chính phủ hai phe đều rõ điểm này cho nên Quân chính phủ phía Bắc đã tiến hành đàm phán đi đàm phán lại rất nhiều lần, mà Quân Chính phủ phía Nam lại càng cẩn thận, hiện tại chỉ vì cứu tế mới đàm phán.
“Chính quyền trong nước còn chưa được bất kỳ một quốc gia nào trên thế giới thừa nhận, tiền nợ và các tỉnh thiếu nợ nước ngoài cộng lại đã đến một ngàn hai trăm vạn bảng Anh.” Đàm phán ngày càng khó, cuối cùng ngay cả Hứa Lương Thần cũng không thể không vào Thu Vũ Viên ở cùng đoàn đại biểu.
Hôm nay bộ trưởng Bộ ngoại giao và mọi người cùng đi ăn tối, khi phân tích thế cục ông cười nói: “Theo cách nói của dân gian, bộ trưởng tài chính Quân chính phủ phía Bắc chính là bộ trưởng vay tiền. Mới đầu vay hai trăm vạn, một trăm vạn; sau này còn mấy chục vạn, cuối cùng thậm chí chỉ có mấy vạn thậm chí một vạn cũng vay, có khi ít hơn một vạn cũng không vay được. Những gì chính phủ có thể cầm cố đều cầm cố cả rồi, thế chấp công ty cung cấp nước uống bốn vạn, còn gây ra hai vụ án bị đưa ra tòa án quốc tế.”
“Quân chính phủ phía Bắc còn thành lập uỷ ban tài chính, chuyên nghĩ cách vay tiền, điện lệnh các trụ sở ở nước ngoài thay mặt chính phủ tìm nguồn vay, cho nên công tác chủ yếu của nhân viên trú tại nước ngoài là tìm đối tượng vay tiền. Phải biết rằng, người trung gian phụ trách mượn tiền thành công sẽ được nhận hoa hồng, mượn tiền vừa cứu quốc vừa có lợi cho bản thân, sao lại không làm? Cho dù chỉ là cái lợi tạm thời.” Bộ trưởng Tài chính Tiêu Minh Hoa cười khổ nói.
Mọi người nói đến tài chính chính phủ khó khăn, ào ào lắc đầu thở dài, Hứa Lương Thần không nói gì. Hiểu biết về quốc sự càng nhiều thì tâm trạng của cô lại càng trầm trọng, cô cứ cho rằng nước mình đất rộng của nhiều không ngờ tình cảnh trước mắt lại bi đát như vậy, thế nên cô cũng càng quan tâm đến cuộc đàm phán này hơn.
Bất đắc dĩ, đàm phán tiến hành hơn nửa tháng vẫn không có tiến triển gì. Quân chính phủ cả hai miền nam bắc đều đang cần mượn tiền, Quân chính phủ phía Bắc muốn dùng tiền để thảo phạt phía Nam, thống nhất Trung Quốc. Nếu kế hoạch thành công, thù lao cho năm nước cho vay đương nhiên sẽ vô cùng hậu đãi.
Mà Quân Chính phủ phía Nam lại mượn tiền để cứu tế và phát triển dân sinh, điều kiện có thể đưa ra đương nhiên không hấp dẫn người nước ngoài bằng quân chính phủ phía Bắc, vậy nên càng khó có tiến triển. Xem tin tức về thiên tai, Hứa Lương Thần cũng vô cùng sốt ruột.
Hôm nay đàm phán kết thúc, trở lại chỗ ở dùng xong cơm chiều, thư ký Bành vội vàng đi tới: “Hứa tiểu thư, đại thiếu đến.”
Ngoại trừ những lúc nghe Bành Minh Hà có ý nói đến chuyện chuẩn bị hôn lễ , Hứa Lương Thần chưa bao giờ chủ động hỏi về chuyện kết hôn. Sau khi đàm phán bắt đầu lại càng không gặp được Đoàn Dịch Kiệt, sao anh bỗng nhiên lại đến đây?
Còn chưa kịp hỏi, Bành Minh Hà đã xoay người cười gọi một tiếng: “Đại thiếu”, đã thấy Đoàn Dịch Kiệt bước vào.
Bành Minh Hà đưa trà lên sau đó lui ra ngoài, Đoàn Dịch Kiệt tỉ mỉ nhìn sắc mặt Hứa Lương Thần xong mới ngồi vào sofa: “Trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, gần đây anh đang tổ chức thu hồi quyền hoa tiêu, không tới thăm em được. . . . . . Tối nay vì chuyện đàm phán mượn tiền nên đã hẹn vài người bạn Mĩ, em có thể đi cùng anh không?”
Đoàn Dịch Kiệt vừa mở miệng là nói đến công việc khiến tâm trạng có chút lo lắng của Hứa Lương Thần từ từ thả lỏng. Cô gật đầu đồng ý, hai người đứng dậy đi ra ngoài. Đoàn Dịch Kiệt bỗng nhiên vươn tay qua định kéo tay cô, Lương Thần ngẩn ra, chợt lui người tránh né.
Tay Đoàn Dịch Kiệt dừng ở nửa đường, anh nhìn chính tay mình, sau đấy ngẩng đầu chăm chú nhìn Hứa Lương Thần, môi mỏng khẽ cong lên lắc đầu cười khổ, nhưng không tiến lên, chỉ lặng lẽ thở dài: “Lương Thần, em. . . . . . Trách anh sao?”
Nghe anh hỏi vậy, trong lòng Hứa Lương Thần cực kỳ mất tự nhiên, vừa đi theo Đoàn Dịch Kiệt ra ngoài vừa cố ý nói lảng sang chuyện khác: “. . . . . . Vừa rồi anh nói quyền hoa tiêu, nghĩ là sao?”
Đoàn Dịch Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng cùng vẻ mặt quật cường của cô, không thể không bó tay lắc đầu cười, miệng lại bắt đầu trả lời vấn đề của cô: “Thu hồi chủ quyền, trọng chấn quốc gia, là chuyện quân chính phủ và những người có kiến thức đều muốn làm. Phần lớn mọi người chỉ biết đến quyền tự chủ thuế xuất nhập khẩu, quyền phán quyết lãnh sự, quyền hoa tiêu lại rất ít người biết.”
Hoa tiêu, dẫn thuyền hay hoa tiêu hằng hải, Hứa Lương Thần gật đầu tỏ vẻ cô đã hiểu. Hai người ngồi vào ô tô, Đoàn Dịch Kiệt nói tiếp: “Bến cảng đường thủy lưu thông tàu thuyền là lá chắn tự nhiên của một quốc gia, có quan hệ chặt chẽ với quốc phòng. Một vài nước châu Âu và Nhật Bản đều chỉ dùng công dân nước họ đảm nhiệm nhiệm vụ hoa tiêu trong vùng biển quốc gia, cũng cưỡng chế yêu cầu thuyền nước ngoài ra vào dùng hoa tiêu trong nước.”
“Trên ý nghĩa mà nói, quyền hoa tiêu là một dấu hiệu của chủ quyền quốc gia.” Hứa Lương Thần tiếp lời: ” Tình huống của chúng ta trên phương diện này thế nào ?”
“Từ khi nhà Thanh sụp đổ tới nay, nước ta bị bắt gia nhập cạnh tranh thế giới, chủ quyền bị hao tổn nghiêm trọng, cũng đánh mất quyền hoa tiêu vào tay người nước ngoài.” Đoàn Dịch Kiệt nhíu chặt mày kiếm: “Sau hiệp ước ‘Điều lệ Trung Anh năm cửa thông thương’ đã ngầm có ý quy định, thuyền nước ngoài ra vào bến cảng Trung Quốc có quyền tự do thuê dùng hoa tiêu; ai cũng có thể xin làm hoa tiêu tại Trung Quốc; quyền hoa tiêu vào tay lãnh sự ngoại quốc. Ở Yến Châu…” Anh nhìn Hứa Lương Thần, giọng nói trầm thấp mà thong thả: “Từ những năm bảy mươi của thế kỷ mười chín, nơi này không có bất kỳ người Trung Quốc nào làm hoa tiêu; không chỉ có ở cảng Yến Châu, cửa cảng thông thương vùng duyên hải khác cũng thế.”
Đánh mất quyền hoa tiêu, không chỉ xâm hại lợi ích người hoa tiêu và ngành vận tải biển mà còn uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn quốc phòng. Ví dụ điển hình là chiến tranh Trung – Pháp 1884, hoa tiêu người Anh – Thomas dẫn dắt quân hạm nước Pháp tiến quân thần tốc vào Mân Giang [1], tham gia hải chiến Mã Vĩ [2] Trung – Pháp, cuối cùng thủy quân Phúc Kiến bị diệt toàn quân. Dù vậy chính phủ cũng đành bó tay trước hành vì hoa tiêu ngoại quốc giúp địch này.
[1] Mân Giang: tên sông, ở tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.
[2] Mã Vĩ: một huyện của thành phố Phúc Châu, Phúc Kiến.
“Càng nghiêm trọng hơn là phần lớn dân chúng và quan viên chính phủ cũng không hiểu ý nghĩa của thủy quyền. Rất nhiều người thậm chí hoàn toàn không biết hoa tiêu là cái gì, chứ đừng nói đến chuyện liên hệ nó đến chủ quyền quốc gia, an ninh quốc phòng.” Đoàn Dịch Kiệt lo lắng nói.
“Chính phủ lập tức lợi dụng báo chí và truyền thông, cho dân chúng hiểu được quyền lợi, hô hào xã hội hãy hành động, ủng hộ luật chỉnh sửa của chính phủ, từng bước thu hồi chủ quyền quốc gia bao gồm cả quyền hoa tiêu.” Hứa Lương Thần nhìn anh một cái, khẽ nói.
Tâm tình cô có chút trầm trọng, đề tài trọng đại như vậy, mà những người làm tin tức bao gồm cả cô trước kia nhưng lại chưa từng chú ý tới. Nước chảy đá mòn, nếu có người chú ý từ mấy năm trước nói không chừng tình hình hiện tại sẽ không đến nỗi như bây giờ.
“Ừ.” Anh tán thưởng nhìn cô một cái, không hổ là người trong giới tin tức, cảm giác của Lương Thần ở phương diện này vô cùng sâu sắc: “Anh đã trình lên chính phủ, xin ý kiến bộ phận giao thông, hải quân liên hợp uỷ ban hải giới trong thành cùng cục hải đạo trắc lượng, bắt đầu nghiên cứu cách thu hồi quyền hoa tiêu, tin rằng sẽ nhanh chóng có hồi âm.”
Hai người nói xong, xe cũng ngừng lại. Hứa Lương Thần ngẩng đầu, mấy chữ hội sở nước Mĩ thật to không nhừng nhấp nháy.
Hai người xuống xe, phó quan sớm chờ ở trước cửa nhanh chóng bước tới chào đón: “Quân Đoàn Trưởng, khách đã đến, phó quan La đang tiếp đón.”
Đoàn Dịch Kiệt gật đầu, dẫn Lương Thần nhanh chóng từ cửa bí mật bên cạnh lên tầng. Vừa đi Đoàn Dịch Kiệt vừa thấp giọng nói: “Khách là công ty Morgan, công ty Khôn Lạc và người của ngân hàng Hoa Kì.”
Trong lòng Hứa Lương Thần khẽ động, đây là đại biểu quan trọng tạo thành tập đoàn tài chính Mĩ chủ, xem ra Đoàn Dịch Kiệt cũng biết cách hội đàm các phương, muốn tiêu diệt từng bộ phận một.
“Đây là đề nghị em nói cho bộ trưởng Vương tổng mà.” Đoàn Dịch Kiệt quay đầu mỉm cười, Hứa Lương Thần không hé răng.
Căn cứ vào hiểu biết và thái độ của người Mĩ tại đàm phán, Hứa Lương Thần cảm thấy người Mĩ thể là một cơ hội, cho nên mới nói ý tưởng này với bộ trưởng Vương. Không ngờ ý tưởng này nhanh chóng được thực hiện, mà còn do Đoàn Dịch Kiệt làm.
Phó quan bước nhanh đi lên phía trước, đẩy cửa lớn của một căn phòng trang nhã. Mấy người đang ngồi bên bàn trà tán gẫu dừng lại, quay đầu nhìn về phía.
Đúng là đại biểu cấp cao nhất của công ty Morgan – Tư Thản Hàn, đại biểu số một công ty Khôn Lạc – Tommy, Dell của ngân hàng Hoa Kì, Edward của ngân hàng số một quốc dân, cùng cố vấn Quân chính phủ – Cyril, phó quan La Hoằng Nghĩa.
Song phương đàm phán đã nửa tháng, các vị đại biểu đều đã quen với vị tiểu thư Catherine tướng mạo xuất chúng, du học Havard lưu loát tiếng Anh này. Nhưng ngoại trừ phó quan La, ngay cả Cyril cũng không biết cô chính là thiếu phu nhân tương lai nổi tiếng của phủ Đại Soái đang được báo chí rào đón, chỉ cho rằng cô là phiên dịch của Đoàn Dịch Kiệt, cũng đỡ cho Hứa Lương Thần xấu hổ mất tự nhiên.
Vì thế mọi người khách khí chào hỏi xong liền ngồi xuống.
Từ quan hệ Trung – Mĩ, dần dần nói đến chủ đề gặp mặt, Đoàn Dịch Kiệt nói nâng chén rượu lên mũi, ngửi một chút sau đó chậm rãi nói: “Mượn tiền không thành công, đối với quân chính phủ chúng tôi mà nói quả thực là khó khăn vô cùng lớn. Mà hậu quả do khó khăn này gây ra sẽ cực kỳ bất lợi cho quan hệ buôn bán giữa phía Nam Trung Quốc và Mĩ.”
Đám người Tư Thản Hàn ngừng uống rượu, nhìn sang có ý hỏi. Hứa Lương Thần mỉm cười, nói tiếp: “Trước mắt, điều kiện mượn tiền Nhóm ngân hàng đưa rõ ràng có tổn hại đến chủ quyền đất nước, điều này rất dễ dàng khiến cho dân chúng trong nước phản đối. Cho dù quân chính phủ đồng ý, nhưng dân chúng phản đối cũng rất có khả năng sẽ làm lung lay nền móng của quân chính phủ. Việc này rất đáng để các quốc gia chú ý, nhất là nước Mĩ đang muốn tiến thêm một bước phát triển quan hệ cùng chính phủ chúng tôi.”
Tư Thản Hàn uống hết chén rượu vang, gật đầu: “Nói thật, cái nhìn của cá nhân tôi hoàn toàn nhất trí với hai vị, nhưng tất cả mọi người đều biết điều kiện mượn tiền một phần là do Nhóm ngân hàng bàn bạc quyết định, một phần khác chịu sự ảnh hưởng của Bộ ngoại giao các quốc gia.”
Đoàn Dịch Kiệt nhíu hàng mày kiếm, nhìn chất lỏng đỏ sẫm trong ly, thản nhiên gật đầu. Dell tiếp lời: “Đối với chính sách của chính phủ tôi nghĩ rằng quốc gia nào cũng chỉ có hai điểm: một là không muốn Trung Quốc bị một hoặc hai quốc gia có dã tâm thôn tính, cho nên chư quốc ở Trung Quốc phải duy trì thế cân bằng; Mặt khác, là không muốn Trung Quốc trở thành một cường quốc, hi vọng Trung Quốc có thể duy trì hiện trạng.”
Tommy là người đàn ông trung niên râu dài, giọng ông vừa to vừa ồm: “Từ sau cách mạng Trung Quốc thành công, tôi nghĩ các quốc gia đều cảnh giác, sợ Trung Quốc mở rộng quốc quyền. Bởi vậy cũng vô cùng hi vọng thông qua việc mượn tiền duy trì thế cân bằng giữa các quốc gia, đồng thời giám sát tài chính của các chính phủ Trung Quốc. Không ai đồng ý để Trung Quốc mượn tiền của chúng tôi nuôi dưỡng lực lượng, đuổi chúng tôi đi. Cho nên mượn tiền để làm gì vô cùng quan trọng.”
Nhìn khuôn mặt mỉm cười trước mắt, trong lòng Hứa Lương Thần lại lạnh như băng. Ở trong lòng cô nước Mĩ coi như thân mật còn nghĩ vậy huống chi là các cường quốc khác. Đang nghĩ vậy lại nghe Đoàn Dịch Kiệt trầm giọng nói: “Dưới tình huống trước mắt, ít nhất mười năm nữa chúng tôi cũng không có năng lực đối ngoại. Có một số người quá nhạy cảm, chính phủ chúng tôi hi vọng mượn tiền chỉ vì cứu tế và phát triển dân sinh, tuyệt đối không dùng để làm tổn hạn trật tự xã hội.”
Tư Thản Hàn vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý chuyển đạt ý của Quân Chính phủ phía Nam đến nhóm ngân hàng năm nước.
Hứa Lương Thần liếc nhìn Đoàn Dịch Kiệt, vị Thiếu soái này ở người nước ngoài luôn trầm ổn lợi hại không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến cô không khỏi sinh lòng kính nể. Vì thế đề tài vừa chuyển ngữ khí có chút nghiêm túc nói: “Nếu chỉ đứng trên góc nhìn của một phóng viên, tôi sẽ đăng một bài xã luận lên ‘Newyork Times’, thành lập tập đoàn tài chính bốn nước chủ trương giải cứu Nhóm ngân năm nước. Bởi vì tôi cho rằng, Nhật Bản bên ngoài lấy danh nghĩa hợp tác kinh tế, thực ra đang bí mật dùng cho mục đích chính trị, điều này đối với Nhóm ngân hàng vô cùng bất lợi.”
Cô nhẹ nhàng nói ra trọng tâm đề tài, làm vẻ mặt đám người Tư Thản Hàn trở nên nghiêm trọng, mấy người nhìn nhau, trầm tư một lát mới gật đầu. Tư Thản Hàn nói: “Tại hạ cho rằng Catherine tiểu nói rất có lý, Nhóm ngân hàng đoàn hẳn cũng rất chú trọng tình huống trước mắt.”
“Trung Quốc từng xảy ra phong trào chống lại Mĩ hóa quy mô lớn, có lẽ chư vị đều có đã từng nghe thấy nhìn thấy; Dân chúng phản kháng Mĩ thế nào quý quốc còn chưa rõ sao? Lần này chính phủ phía Nam mượn tiền, thuần túy là để cứu tế và phát triển dân sinh, cá nhân tôi cho rằng, quý quốc nên mượn cơ hội này, trên tinh thần đạo nghĩa và xây dựng hình tượng cũng như ảnh hưởng mới của Mĩ đối với dân chúng.” Hứa Lương Thần ăn nói lưu loát, giọng điệu mềm mại, nhưng nội dung lại làm Tư Thản Hàn vô cùng rung động.
Trước khi bọn họ tham dự đàm phán mượn tiền, nhân vật cực kỳ có sức ảnh hưởng trong quốc hội – hiệu trưởng đại học Illinois – James từng nhắc nhở mọi người: Quốc gia nào có thể thành công thành lập hình tượng chính nghĩa sâu sắc nhất ở Trung Quốc đang chiến loạn, quốc gia đó chắc chắn sẽ thu hoạch được báo đáp lớn nhất trên phương diện tinh thần cùvà ng buôn bán.
James tin rằng, để giành được quyền lợi lớn nhất ở Trung Quốc trong tương lai thì dù phải trả giá như thế nào, thì đứng ở góc độ vật chất ích lợi mà nói đều đáng giá…”Bởi vì so sánh với cờ hiệu, đạo nghĩa và tinh thần có sức tác động đến buôn bán lớn hơn.”
“Tựa như năm đó quý quốc đề xướng chính sách bồi thường tiền để học sinh đi du học, từ đây sức ảnh hưởng của Mĩ tại Trung Quốc tăng nhanh, thậm chí nhanh chóng sánh vai với Nhật Bản.” Cô tiếp tục khuyên bảo: “Hơn nữa, khi đại đa số du học sinh Nhật ngay cả nói cũng không lưu loát, thì du học sinh Mĩ đa số có thể học cả trung tây, xuất hiện không ít ngôi sao sáng, đáng để quý quốc kiêu ngạo.”
Đám người Tư Thản Hàn gật đầu mà cười, tỏ vẻ đồng ý, Hứa Lương Thần nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười: “Khi đại đa số du học sinh Nhật thích ‘chủ nghĩa’ và ‘cách mạng’, vì ‘chủ nghĩa’ mà chặt đầu, dù là chặt đầu người khác hay tự chặt đầu mình, thì du học sinh mĩ lại chú ý đến ‘vấn đề quan trọng’ hơn: quan tâm văn hóa giáo dục, duy trì thay đổi, được coi như rường cột thay đổi xã hội. Đương nhiên, không phải tôi đang tự khen mình.”
Nghe cô cố ý nói đùa, mọi người cười rộ lên, không khí trở nên thoải mái hơn. Đoàn Dịch Kiệt ngoài ý muốn nhìn cô. Dưới ánh đèn, trên mặt Hứa Lương Thần lóe lên vầng sáng dịu dàng động lòng người, hóa ra cô cũng có thể thú vị như vậy, trong sự thú vị ấy bất giác đã ảnh hưởng đến người khác. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Hứa Lương Thần đáng yêu như vậy.
Đám người Tư Thản Hàn bị lời nói của Hứa Lương Thần lay động, bọn họ đồng ý sẽ phản ánh chuyện này đến các Bộ ngoại giao, nghiêm túc cân nhắc những gì đã nói tối nay, thời gian còn lại cũng trở nên thoải mái hơn, mọi người lại hàn huyên những chủ đề nóng hổi gần đây, cũng chúc mừng Đoàn Dịch Kiệt đại hôn: “Thiếu soái sắp kết hôn, chúng tôi chúc mừng trước. Chúc Thiếu soái lấy được một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành .”
Đoàn Dịch Kiệt mỉm cười cố ý liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái: “Đa tạ các hạ, nhưng theo như tập tục của chúng tôi chỉ chúc mừng suông là không được. Nếu gặp mặt tối nay có kết quả, cũng coi như một phần lễ vật. Còn mỹ nhân, thẩm mỹ mọi người khác nhau, không biết có tính là mỹ nhân không, nhưng cô ấy khiến tại hạ ái mộ thì đúng là sự thật.”
Khó khi nào Đoàn Dịch Kiệt lại nói đùa, mọi người thiện ý nâng chén cười. Hứa Lương Thần lặng lẽ liếc xéo anh một cái, người này cả ngày giả heo xơi tái cọp già, mồm miệng lanh lợi. Vừa đưa ra yêu cầu với người Mĩ còn không trêu đùa cô, đáng ghét.
‘Không phải anh trêu đùa, là lấy lòng giai nhân đấy, em còn không cảm kích?’ Mọi người đứng dậy cáo từ, Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày nhìn Hứa Lương Thần một cái, một hơi uống cạn rượu trong ly.
Tuy rằng tửu lượng của Hứa Lương Thần không cao nhưng cũng không quá kém. Tối nay vì công việc, đương nhiên không cố ý giấu tửu lượng, cũng thật sự uống mấy chén. Không biết có phải mấy ngày gần đây quá ưu tư, công tác lại bận rộn, thân thể có chút khó chịu, đứng dậy liền cảm thấy chóng mặt. Cố gắng đến khi tiễn khách đi hết, cô càng chóng mặt hơn, lảo đảo lùi lại mấy bước, tựa vào thân cây bên cạnh.
Đoàn Dịch Kiệt thấy thế, vội đi qua: “Lương Thần, em làm sao vậy? Say rồi à?”
“Tôi không say, chỉ là. . . . . . Chỉ là có chút chóng mặt.” Hứa Lương Thần nhắm mắt lại, khống chế cảm giác buồn nôn, khẽ nói.
“Để anh dìu em.” Đoàn Dịch Kiệt dịu dàng nói, đưa tay ra.
“Không cần. . . . . .” Hứa Lương Thần vội vàng né tránh, cô còn chưa nhận được bài học sao? Lần trước nếu không phải do dây dưa không rõ với đại thiếu mặt lạnh ở nơi công cộng mà tạo thành tin đồn, thì đâu có ngày hôm nay.
Né tránh quá nhanh, trong bụng lại nhộn nhạo, Hứa Lương Thần không dám động đậy nữa, đưa tay chống lên cây cúi người. Đoàn Dịch Kiệt nhìn xung quanh, nơi này là đường ra bí mật của hội sở, trừ ngoại trừ một hai bồi bàn thì không còn ai khác. Anh suy nghĩ một tẹo, không chần chờ đi tới giữ tay Hứa Lương Thần, xoay người bế cô lên.
Hứa Lương Thần cúi đầu kinh ngạc hô, bị Đoàn Dịch Kiệt bế công chúa ôm chặt vào trong ngực. Trước mắt cô bây giờ là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
“Mau buông tôi xuống!” Hứa Lương Thần đỏ mặt, thấp giọng quát nói. Tuy rằng là buổi tối, nhưng phó quan La và bồi bàn đều ở đây, không, dù không có người cô cũng không thể có hành vi mờ ám như vậy với vị đại thiếu này. Chuyện này là sao?
“Em say rượu, ngoan một chút.” Đoàn Dịch Kiệt khẽ dặn, lập bước về phía xe. Hứa Lương Thần vội vàng giãy dụa, không lúc quýnh lên đã quyên luôn cả cảm giác buồn nôn, cơ thể lại yếu đuối vô lực, bị Đoàn Dịch Kiệt ôm chặt, không thể động đậy.
La Hoằng Nghĩa sớm mở sẵn cửa xe, anh và lái xe coi như không thấy gì đứng ở một bên, Đoàn Dịch Kiệt nhẹ nhàng đặt Hứa Lương Thần lên ghế sau, vẫn ôm cô trong lòng, dịu dàng dặn dò: “Đi chậm một chút, cô ấy đang say.”
Lái xe vâng một tiếng, bắt đầu lái động xe.
Ngửi được trong mùi rượu xen lẫn mùi thơm của phụ nữ, tâm trạng Đoàn Dịch Kiệt cực tốt, không ngờ tối nay vừa có thể đả động người Mĩ vừa có mỹ nhân say rượu, nghĩ vậy tay anh càng siết chặt hơn.
Thân thể Hứa Lương Thần cứng ngắc, muốn giãy dụa, nhưng ngại ánh mắt người khác. Đoàn Dịch Kiệt đúng là giậu đổ bìm leo, lên xe rồi sao còn không buông tay? ! Mặt hồng tim đập, tay chân càng mệt mỏi, cô chỉ đành cố gắng dịch sang bên cạnh.
“Đừng động đậy, cẩn thận lại buồn nôi.” Trong giọng nói dịu dàng của Đoàn Dịch Kiệt mang theo vô hạn sủng nịch, Hứa Lương Thần nổi da gà, tầm mắt liếc thấy dưới ánh đèn, La Hoằng Nghĩa và lái xe hơi hơi mỉm cười. Mặt cô không khỏi nóng bừng, cô đành phải ngồi cứng đờ không giãy dụa đỡ cho người ta trêu đùa.
Đoàn Dịch Kiệt thỏa mãn siết thật chặt cánh tay, môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, dường như nghĩ đến cái gì, anh bỗng nhiên nghiêm túc nói khẽ: “Lương Thần, cám ơn em.”
Hứa Lương Thần biết anh nói đến cuộc gặp mặt với ngươi nước ngoài tối nay. Nơi này là quê hương đất nước cô, những chuyện cô làm đều là những điều nên làm, cô khẽ lắc đầu.
Sau một lúc im lặng, Hứa Lương Thần bỗng nhiên khẽ nói: “Tôi không cần anh phải cảm ơn. . . . . . Nhưng anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Đoàn Dịch Kiệt có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái, nghiêm mặt nói: “Em nói đi, nếu có thể làm, tôi nhất định sẽ đồng ý.”
Hứa Lương Thần cúi đầu, nói khẽ: “. . . . . . Về sau, giữa hai chúng ta. . . . . . Dù xảy ra chuyện gì. Xin anh và phủ Đại Soái không nên trách tội anh họ tôi và chị cả. . . . . . Có được không?”
Nghe cô nói đến ‘về sau’, Đoàn Dịch Kiệt nghĩ là sau khi kết hôn, trong lòng không khỏi nóng lên, nở nụ cười, nhìn cô quay mặt đi khẽ nói: “Em nghĩ nhiều rồi, dù sao cũng là người một nhà, có chuyện gì cũng nên giải quyết trong nhà, anh làm sao có thể không biết phải trái mà oán hận bọn họ? Anh đồng ý.”
Đây chính là chính anh đồng ý đó, Hứa Lương Thần thấp giọng cảm ơn, không nói nữa. Đoàn Dịch Kiệt cho rằng cô đã suy nghĩ cẩn thận, vô cùng vui mừng.
Qua vài ngày, tập đoàn tài chính Mĩ lấy lý do “Không muốn can thiệp vào hành chính chủ quyền và nội chính của Quân chính phủ phía Nam”, đột ngột tuyên bố rời khỏi Nhóm ngân hàng năm nước, cũng thanh minh rằng căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo họ sẽ không đơn phương loại bỏ viện trợ khu gặp nạn lũ lụt và sóng thần phía Nam, đồng thời đồng ý thưởng cho người Mỹ đầu tư ở đây.
Mĩ rời khỏi, tạo thành áp lực không nhỏ cho bốn nước còn lại. Nhóm ngân hàng sợ rắc rối, tuyên bố đẩy nhanh tiến độ trao đổi với Quân chính phủ phía Nam, xem xét những điều kiện mới khiến cuộc đàm phán mượn tiền bỗng chốc đổi chiều. Chính phủ bốn nước bị hành động của Mĩ kích thích, không thể không thay đổi thái độ, đàm phán mượn tiền cũng tiến hành dễ dàng hơn, điều kiện mượn tiền cũng có nhượng bộ.
Hứa Lương Thần cũng thoáng an lòng. Hôm nay đang sửa sang lại kỷ yếu đàm phán thì Dell ở ngân hàng Hoa Kì gọi điện thoại tới nói rằng có người bạn nhờ vả, chuyển lời đến cô rằng David tiên sinh ở Tạp chí địa lý quốc gia có việc gấp tìm Catherine tiểu thư.
Đoàn đại biểu có quy định, muốn liên hệ với giới tin tức nước ngoài phải báo cho người phụ trách. Hứa Lương Thần xin phép bộ trưởng Vương xong liền gọi cho David : “David, xin lỗi, bởi vì công việc ở Bộ ngoại giao, gần đây không tiện lạc với anh, cho nên. . . . . .”
Giọng nói đã lâu không được nghe đang vang lên bên tai, David khó nén được sự vui sướng: “Anh hiểu mà, Catherine. Công sứ Nhật Bản Shigemitsu Taro gọi điện thoại tới nói rằng hôm nay Miki sẽ đến tòa soạn xin lỗi, em là đương sự chính, anh cho rằng chắc hẳn em muốn có mặt cho nên vội vã tìm em.”
Người Nhật Bản đáng giận, tới tận hôm nay mới xin lỗi, cô đương nhiên phải đến, hơn nhất phải khiến họ bớt ngông cuồng vài phần. Trước mắt đàm phán đang ở giai đoạn quan trọng, nếu người Nhật Bản không làm phức tạp, có lẽ khả năng đàm phán thành công sẽ cao hơn.
Vì thế cô gật đầu đồng ý, cũng nhanh chóng báo cáo cho cấp trên.
Nghe nói là người Nhật Bản xin lỗi, bộ trưởng ngoại giao đương nhiên đồng ý cho gặp. Vì thế, Hứa Lương Thần cùng Bành Minh Hà trở lại tòa soạn Tạp chí địa lý quốc gia.
David vui sướng nghênh đón Hứa Lương Thần, trong đôi mắt xanh lam tràn ngập dịu dàng chân thành: “Catherine, em có khỏe không?”
Hứa Lương Thần mỉm cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ nếu lại nhờ David giúp cô trốn đi, có phải sẽ gây phiền toái lớn cho anh hay không? . . . . . .
Phòng làm việc của Tạp chí địa lý quốc gia ở Yến châu là một tứ hợp viện cực kỳ rộng lớn ở tô giới. Gồm bốn viện, mấy chục gian phòng, rộng rãi xinh đẹp. Viện ở phía nam là đẹp nhất, ở giữa là đường mòn nối liền với bậc tam cấp lát gạch đen, đào mận hai bên đường rợp bóng mát.
Ba người vào viện, dưới hàng cây râm mát là thảm cỏ David nhờ bạn lấy giống từ bên Anh sang trồng, tường viện sơn màu trắng ngà, có vẻ tinh xảo xa hoa, góc tường hoa hòe gai đương thì nở rộ.
Mới ngồi xuống đình lục giác trong viện, một người làm vội vã đi tới: “Tiên sinh, có một người Nhật Bản đến đây.”
“Cho ông ta vào đi.” David nhìn Bành Minh Hà, thư ký Bành cười cười, rất tự giác tránh vào trong phòng.
“Tôi đã dẫn ông ấy đến rồi ạ.” Người làm chỉ vào cửa viện, đã thấy Miki đứng ở nơi đó.
Thấy Hứa Lương Thần và David quay ra nhìn mình, ông ta có chút cứng ngắc cúi đầu đến gần, người làm lui ra ngoài.
Hứa Lương Thần và David liếc nhìn nhau, không lên tiếng.
Miki đến xin lỗi nhưng không mặc đồng phục, đây rõ ràng là một loại khiêu khích, bởi vì lúc trước David và Hứa Lương Thần đã yêu cầu ông ta thay mặt lục quân Nhật Bản xin lỗi.
Hai người không ai nói gì, cứ thản nhiên nhìn Miki, Miki có chút lúng túng cúi người thật sâu, đầu và lưng thành một đường thẳng, tạo với tấm lưng thẳng tắp gần như trở thành một góc vuông. Ông ta giữ tư thế này thật lâu, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên, bắt đầu đọc thuộc lòng những câu xin lỗi.
“Thật xin lỗi, tôi đến tạ lỗi.” Ông ta nói rất chậm, khô khan: “Tôi cho rằng đây là tận tâm vì đế quốc và thiên hoàng bệ hạ, thực xin lỗi, tôi sai lầm, xin lượng thứ.”
Vị thiếu tá tiên sinh này cố ý mặc thường phục, để lâu như vậy mới đến xin lỗi, điều này làm cho Lương Thần và David đều cực kỳ bất mãn. David nhìn hàng cây ngoài đình, không chút để ý nói: “Nói xin lỗi, không có vấn đề gì, nhưng ông có biết mình sai ở đâu không?”
Hứa Lương Thần tiếp lời David, giọng nói thanh thúy đoan trang: “Tôi là phóng viên nhận lương của tòa soạn báo, hơn nữa tôi phải trung thành với quốc gia mình. Dùng hết khả năng của mình, đưa những tin tức chính xác nhất cho người dân. Ông nhận tiền của chính phủ Nhật Bản, cũng phải có trách nhiệm với Nhật Bản, hiện giờ tôi xin hỏi, nếu tôi cho ông một khoản tiền, bảo ông báo tình báo giả cho tổng bộ lục quân đế quốc, nói cách khác, chính là bảo ông phản bội quốc gia ông, ông sẽ có cảm giác gì?”
Miki nghe vậy trợn tròn mắt, thân thể lung lay hai lần, trong giây lát, ông ta nhắm chặt mắt, cúi đầu thật sâu: “Thực xin lỗi, tôi hiểu rồi.” Ông ta khẽ than thở, cúi đầu nghiêng về một phía lui ra ngoài.
Nhìn bóng lưng ông ta, David thở dài: “Em có tin được không? Người này tuy rằng bị chúng ta trách cứ, nhưng lại được thăng chức trong quân Nhật, hoàn toàn không bị khiển trách gì.” Anh nhìn Hứa Lương Thần: “Catherine, em có sao không?”
Hứa Lương Thần bất đắc dĩ cười cười, đi thẳng vào vấn đề: “David, thông báo về đám hỏi anh đã thấy rồi đúng không?”
David gật đầu: “Anh đang muốn hỏi em, em. . . . . . yêu anh ta sao?”
Hứa Lương Thần khẽ cười khổ, thấp giọng kể lại đầu đuôi câu chuyện, David thở dài: “Thế cục trước mắt sẽ nội chiến không ngừng, quân phiệt nắm báng súng vốn là Thổ Hoàng Đế. Nhưng nếu em muốn, anh chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp em.”
Hứa Lương Thần cảm ơn anh, hai người khe khẽ nói chuyện một hồi, Hứa Lương Thần lập tức dẫn theo thư ký Bành cáo từ.
Hai ngày sau, Mĩ và quân chính phủ lặng lẽ đàm phán xong một lần mượn tiền một trăm ngàn đôla, đoàn đại biểu quân chính phủ vô cùng hưng phấn, mở tiệc rượu chúc mừng. Tiệc rượu kết thúc Hứa Lương Thần dường như có chút ngà ngà say, đi ngủ sớm. Đến sáng sớm Bành Minh Hà chợt phát hiện lại không thấy Hứa nhị tiểu thư đâu nữa!
Cô kinh hãi, vội gọi điện thoại cho Đoàn Dịch Kiệt, Đoàn Dịch Kiệt cũng rất ngoài ý muốn, dẫn theo La Hoằng Nghĩa lặng lẽ đến, tìm chung quanh quả thực không thấy người đâu cả.
Đoàn Dịch Kiệt trầm mặt dặn mọi người không được để lộ tin tức, sau đó đi vào phòng Hứa Lương Thần. Trong phòng ngủ bài trí đơn giản mà sạch sẽ, mùi thơm đặc biệt của khuê phòng con gái khiến anh nhớ tới tối đó giai nhân say chuếnh choáng… Lương Thần, em vẫn muốn rời đi sao? !
Nhớ lại cũng hiểu ra yêu cầu của Hứa Lương Thần ngày đó, Đoàn Dịch Kiệt không tìm Tôn Mạnh Lâm và nhà họ hứa Hứa gây phiền toái, cũng không nói với cha anh, mà âm thầm phái rất nhiều người điều tra tìm kiếm.
Mắt thấy hôn lễ còn có một tuần, tâm trạng Đoàn Dịch Kiệt càng ngày càng nặng nề. Buổi tối hôm nay, anh ngồi ở văn phòng nhìn văn kiện trước mắt ngẩn người, bộ phận mượn tiền đã vào vị trí, khu gặp thiên tai cần cứu tế khẩn cấp, quân đội dưới tay anh đã được phép tham gia cứu tế, anh cũng sắp đến đó chỉ huy thị sát. Lương Thần, em thật sự cứ đi như vậy sao?
Anh lặng lẽ thở dài, nên giải thích với bà và cha anh thế nào, nên nói với quần chúng thế nào? Chẳng lẽ lấy lý do cứu tế hoãn hôn lễ? Lương Thần, em thật sự muốn ép anh cường thủ hào đoạt sao?
La Hoằng Nghĩa lặng lẽ đi đến, sau khi chào khẽ nói vài câu, Đoàn Dịch Kiệt đột nhiên đứng lên, nhìn anh: “Tin tức chính xác?”
La Hoằng Nghĩa gật đầu: “Vâng, trinh sát viên của chúng ta thấy được ảnh chụp và người.”
“Được, lập tức phái người bao tay!” Đoàn Dịch Kiệt vỗ bàn, La Hoằng Nghĩa vội hỏi: “Đại thiếu, Dinh công sứ không thuộc phạm vi thế lực của chúng ta, nếu xảy ra tranh chấp quốc tế bất lợi sẽ thuộc về chúng ta, huống hồ, mượn tiền vừa mới đàm phán thành công. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt chầm chậm ngồi xuống, trầm tư một lúc lâu sau nhếch môi cười lạnh: “Tốt lắm, nếu cô ấy đã tự đi vào tôi sẽ khiến cô ấy tự mình đi ra!”
Lúc Giang Chính Vũ cùng vợ con trở lại Yến Châu được dân chúng vô cùng hoan nghênh, sau đó Dinh công sứ Mĩ cũng để Tham tán ra mặt, mở tiệc rượu tẩy trần cho tiến sĩ. Đoàn Dịch Kiệt lại tìm tới cửa nói vị hôn thê của anh đi cùng tiến sĩ Giang không thấy trở về, xin sứ quán giúp đỡ điều tra, bằng không sẽ đưa tin này ra ngoài.
Công sứ Jackson Mĩ vừa hoang mang lại vừa kinh ngạc, tự mình ra mặt tiếp đãi vị Thiếu soái tìm vợ này. Đoàn Dịch Kiệt đưa ảnh Hứa Lương Thần ra, Jackson vội vàng phái người triệu tập nhân viên công tác trong sứ quán hỏi. Quan hệ giữa Mĩ và Quân chính phủ phía Nam vừa khởi sắc, nếu thiếu phu nhân tương lai phủ Đại Soái dự tiệc mất tích sẽ rất phiền toái.
Đoàn Dịch Kiệt cười cười, ngăn cản ông ta, chỉ đích danh tham tán Daniel: “Daniel tiên sinh, đã lâu không gặp? Thật cảm tạ chư vị thịnh tình khoản đãi vị hôn thê của tôi, đã gần đến ngày tổ chức hôn lễ, xin hãy bảo cô ấy về nhà. Tuy Dinh công sứ có được miễn quyền ngoại giao, nhưng nơi nãy vẫn là lãnh thổ Trung Quốc.” Thằng nhóc, thật đúng là to gan, lại dám đối đầu với tôi? Nếu không phải người làm của anh uống say để lộ tin tức, vợ bản đại thiếu đã bị mấy người giấu mất rồi.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng ngoài cười nhưng trong không cười của Đoàn Dịch Kiệt, Daniel biết chuyện Catherine trốn đã bị lộ rồi.
Chạng vạng, Đoàn Dịch Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, lo lắng trong lòng rốt cục cũng được thả lỏng. Lương Thần đừng thử, vô ích thôi, em không trốn được đâu.
Lần trước định chạy đã bị đại thiếu mặt lạnh chặn lại, cho nên lần này David đề nghị Hứa Lương Thần ở sứ quán ở vài ngày, chờ hôn lễ đi qua rồi lặng lẽ rời Yến Châu. Ai biết bọn họ đã xem thường thế lực và mạng lưới tình báo của Đoàn Dịch Kiệt ở Yến Châu.
Mấy ngày sau đó, Đoàn Dịch Kiệt ngày nào cũg xuất hiện ở Trúc Uyển, ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm cô thử áo cưới, ở trước mặt cô sắp xếp công việc chuẩn bị cho hôn lễ. Hứa Lương Thần càng ngày càng hiểu cô thật sự không tránh khỏi rồi.
Giữa hè Yến châu còn mang theo mưa dầm, gió mát ướt át nhè nhẹ thổi.
Vừa khéo là Chủ nhật, trời vừa tờ mờ sáng, hội trường chính Lễ kết hôn tập thể lần đầu tiên – quảng trường lớn trước cửa phủ Quân chính phủ và xung quanh đã chật kín người.
Trên quảng trường dựng hai cổng hoa, lễ tân dàn nhạc quân chính phủ đã mặc chỉnh tề đứng xếp hàng ngay ngắn đợi lệnh. Trên bục chủ trì gắn đầy hoa tươi và lụa đỏ bay phấp phới, trên đó viết mấy chữ thật to “Chúc mừng Lễ kết hôn tập thể lần thứ nhất”.
Trời đẹp, không khí trong lành trời xanh không mây, một chút ánh bình minh đã lấp ló trên đỉnh cột cờ quảng trường quân chính phủ, lá cờ tao nhã mỏng manh như cánh ve bay phấp phới.
Mọi người từ bốn phương tám hướng đã tới đủ, chật như nêm, tranh nhau nhìn lễ kết hôn tập thể hiếm gặp này. Lễ kết hôn tập thể do chính phủ đề xướng và chủ trì, lại có Thiếu soái gia tộc quân phiệt đứng đầu phía Nam tham dự, quả đúng là hôn lễ có một không hai.
Thời gian từ từ trôi qua, dàn nhạc quân đội đã bắt đầu, khách trong nước xem lễ lục tục xuất hiện trên đài, đội ngũ kéo dài đến tận cửa lớn màu đỏ của quân chính phủ.
Quanh quảng trường, quân cảnh cầm súng canh gác nghiêm ngặt lại không hề ảnh hưởng gì đến không khí náo nhiệt lúc này.
Trong giáo đường đối diện, truyền ra tiếng đàn organ nhẹ nhàng, văng vẳng trong không trung.
Khách đã lục tục kéo đến, xe dừng ở bãi đỗ xe chuyên dụng, xe cũng có đủ loại, xe hơi có cái gắn gấm hoa rực rỡ, có cái chỉnh tề mà trang trọng; thậm chí còn có kiệu hoa đỏ au. Các dàn nhạc cũng thật đáng chú ý, kiểu Trung kiểu dáng Tây đầy đủ, cùng đàn organ, đội quân nhạc tạo thành khung cảnh náo nhiệt, phách cao phách thấp, tiếng pháo nổ liên thanh, tiếng trẻ nhỏ nô đùa, càng khiến không khí nóng dần lên.
Phòng trang điểm tạm thời đã được dựng xong từ trước hôm diễn tập, cô dâu và phù dâu đủ kiểu quần áo khiến mọi thứ có vẻ rối loạn nhưng lại bộ lộ sự náo nhiệt vui mừng khó nói nên lời. Chỉ chốc lát sau, các cô dâu đã lục tục đến đông đủ, dưới sự giúp đỡ của bạn bè soi gương vẽ lông mày vẽ tóc mai.
Tổng cộng có ba mươi sáu đôi, bởi vì Cục xã hội quy định thống nhất quần áo, cho nên từ bề ngoài nhìn không thấy bất cứ sự khác biệt nào. Áo cưới kiểu Tây, thống nhất là vải xa tanh màu đỏ, hoa cưới là hoa hồng màu phấn hồng bọc lá xanh.
Trong phòng trang điểm đỏ rực hạnh phúc, mọi người châu đầu ghé tai, cô dâu phủ Đại Soái sao lại vẫn chưa đến?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]