Không ngờ vị đại thiếu này ngoài cái mặt lạnh ra thì mới chỉ mấy ngày khônggặp cũng nóng tính lên không ít, mắng người trôi chảy như chặt dưa tháirau vậy. . . . . . Bảo cô về chăm sóc người bị thương? Hứa Lương Thầnnâng tay lau nước mưa trên mặt, hung dữ lườm anh một cái, tôi không họcy, muốn chăm sóc người bị thương thì cũng phải có chuyên môn đấy nhé lão đại?
Cô còn đang oán thầm thì Lương Vu Văn đã sải bước đi tới, vội vàng hạgiọng thử nói: “Catherine, hay là chúng ta về trước đi? Quân Đoàn Trưởng đang bận, chúng ta ở đây cũng giúp không được gì. . . . . .” Khôngnhững không giúp được gì mà mọi người còn tưởng rằng hai người đang lười làm kia kìa. Ánh mắt coi thường của binh lính xung quanh khiến Lương Vu Văn cực kỳ khó chịu. Nếu không phải đang có nhiệm vụ khác, nếu khôngphải bảo vệ cho thiếu phu nhân yêu quý của đại thiếu thì ông đây cũngmuốn vứt cái áo mưa đi ra vác bao cát đấy. Nhìn cái gì! Ông đây cũngchẳng phải anh hùng rơm!
Đôi mắt đen của Đoàn Dịch Kiệt bốc hỏa nhìn hai “hộ sĩ” không biết điềuđứng cách đó không xa, sau đó lại tiếp tục xoay người đi làm việc củamình, để lại cho Hứa Lương Thần một bóng lưng vững vàng kiêu ngạo. HứaLương Thần chán nản oán hận nhíu mày. Nghe Lương Vu Văn nói xong, lạinhìn binh sĩ xung quanh ai ai cũng bận rộn, cô biết mình thật sự khônggiúp đỡ được gì, vì thế bất đắc dĩ thầm thở dài, gật đầu.
Lương Vu Văn vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-ga-vo-hien/2000699/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.