Thư ký Tập đoàn quân số một phái đến tuy biết tiếng Anh và tiếng Nhật,nhưng họ dù sao cũng là quân nhân, không giỏi xử lý ngoại giao như cánbộ viên chức. Trong khoảng thời gian này mọi người cứu tế gian khổ vấtvả, vậy mà ở đây lại bị người ta miệt thị nghi ngờ nhân cách, nên vẻ mặt không ít người bắt đầu trở nên khó chịu. Thư ký chủ nhiệm nhìn ĐoànDịch Kiệt không nói gì, đành nén giận, lễ độ trả lời vấn đề của họ:“Chính phủ của tệ quốc nếu đã sắp xếp chư vị đến hiện trường khu thiêntai phỏng vấn, chứng tỏ rằng chúng tôi không có gì phải giấu giếm mọingười cả. Hiện trạng của khu thiên tai đã bày ra trước mặt các vị, xincác vị hãy tin vào đôi mắt của mình.”
Một phóng viên Nhật Bản khác đứng lên.
“Đúng vậy, tôi chỉ tin vào hai mắt của mình, nhưng mắt tôi nói với tôi rằng có lẽ sự thật lại khác. . . . . .”
Quả thực chính là cố ý châm ngòi, phóng viên các nước lại bắt đầu bàntán xôn xao, dùng đủ loại ngôn ngữ biểu đạt sự nghi vấn của mình. HứaLương Thần biết, thư ký cũng không phải là phiên dịch viên, cứ để nhưvậy, chẳng phải là ông nói gà bà nói vịt, càng nói càng loạn sao?
Trong lòng sốt ruột, cô bất giác đi về phía trước hai bước. Đúng lúc ấyĐoàn Dịch Kiệt liếc mắt nhìn về phía cô, nửa là cổ vũ nửa là chắc chắnnhìn cô sâu sắc. Ánh mắt của anh đã động viên Hứa Lương Thần, trong lúcxúc động cô đã thốt ra: “Xin lỗi, xin phép cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-ga-vo-hien/2000690/chuong-70-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.