"Anh…anh im đi "
Cô ngượng đỏ mặt chỉ biết trùm chăn lại mà trốn. Còn anh thì cười như được mùa vì hành động của cô. Hằng ngày anh đều đến thăm nói chuyện rồi chăm sóc cô từng chút một, lòng cô lại có chút rung động với những hành động ấm áo của anh. Một tuần sau, cô được xuất viện, anh đưa cô về nhà mình. Cô nhìn căn nhà này có chút quen thuộc đầu chợt đau lên dữ dội, trong đầu cô mập mờ những hình ảnh không rõ. Thấy cô lấy tay ôm đầu anh lo lắng hỏi.
" Em sao vậy? Đau đầu sao?"
" T…tôi không sao"
“Nhi Nhi, con về rồi sao?”
Quản gia thấy cô về liền vui mừng chạy lại ôm lấy cô còn cô thì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
" Bà ấy là ai vậy?"
" Con…con không nhớ ta sao, ta là Ninh quản gia mà!"
" Cô ấy bị mất trí tạm thời nên có một số chuyện không nhớ được. Em mệt rồi, lên phòng nghĩ đi ".
" Ò "
Khi cô lên phòng thì anh cũng đến công ty. Nằm mài một chỗ cũng chán nên cô đi xung quanh nhà. Bao nhiêu thư phòng cô không vào cô lại vào ngay thư phòng của anh. Bước vào cô rất bất ngờ vì xung quanh toàn là ảnh của cô được treo trên tường, có một số bức giữa anh và cô. Đầu cô chợt nhói lên từng hồi. Một chuỗi kí ức chạy lại trong đầu cô như một thước phim cô đau đớn la lớn rồi ngồi thụp xuống. Nước mắt cô bắt đầu rơi.
" Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ"
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-ga-cho-co-tong/930497/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.