Những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi theo lời nói của anh. Cứ như vậy anh cứ ngồi trách móc bản thân rồi khóc, quản gia từ ngoài nhìn vào nước mắt cũng rơi theo. Đến lúc Di Băng quay lại thì thấy quản gia trước cửa bên trong là Cố Tĩnh Trạch, anh vẫn nắm tay cô vuốt ve khuôn mặt cô rồi lại bật lên một nụ cười, nhưng nụ cười đó thật chua xót và đau khổ. Có phải anh đang cười chính bản thân mình không? Cười vì sự ngu ngốc của bản thân mình?.
Nhìn thấy vậy, Di Băng liền quay người lại ra về, có lẽ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để cô vào…
Anh mệt mỏi ngủ thiếp đi cạnh giường bệnh cô, tay anh vẫn nắm lấy tay của Khiết Nhi. Trong mơ anh thấy cô, cô mặc một chiếc váy trắng, nở nụ cười thày nhẹ nhàng nhìn anh. Anh vui mừng chạy lại ôm lấy cô vào lòng mình. Chợt nhớ ra điều gì đó anh đẩy cô ra nắm lấy bả vai cô hỏi
" Khiết Nhi, em với anh nha"
“…”
Nụ cười của anh chợt tắt, cô im lặng như vậy chẳng lẽ là giận anh sao? Tâm trạng anh trùng xuống hỏi cô.
" Em vẫn còn giận anh sao?"
" Không, em không giận anh"
" Tha thứ cho anh, được chứ!?"
" Anh không có lỗi, lỗi là tại em, nếu em không xuất hiện thì cuộc sống của anh chắc không đảo lộn như vậy đâu nhỉ. "
" Em nói vậy là ý gì?"
“Ý trên mặt chữ”
" ĐÚNG, em nói đúng, là tại em, vì em mà cuộc sống của anh bị đảo lộn hết lên, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-ga-cho-co-tong/930492/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.