Chương trước
Chương sau
Lúc Chu Quân Ngôn từ phòng vệ sinh đi ra, Cố Nhan che miệng cười.

“Anh vừa rồi đã đồng ý với em, sẽ không gạt em chứ, em hoàn toàn tin tưởng anh đấy.”

Chu Quân Ngôn đè nén tức giận nơi đáy mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cố Nhan.

Một lát sau, anh hoạt động cổ tay đau nhức, cười khinh bỉ.

“Sẽ không, không phải trong tay của cô còn có nhược điểm của tôi sao?”

Cố Nhan lắng nghe giọng nói lạnh nhạt của anh, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô “A” một tiếng xoay người chạy về phòng ngủ, Chu Quân Ngôn lạnh mặt nhìn cô chạy đi, rất nhanh lại cun cút chạy đến trước mặt anh.

Cô đỏ mặt đặt camera vào tay của Chu Quân Ngôn.

Chu Quân Ngôn lặng lẽ nhìn cô: “Cô lại muốn làm cái quái gì thế?”

Không nghĩ tới ánh mắt Cố Nhan lại rực rỡ nhìn lại anh: “Em muốn anh tin tưởng em, nếu xóa đoạn video này đi thì anh có thể tin rằng em tuyệt đối sẽ không hại anh không?”

Chu Quân Ngôn im lặng nhìn cô chằm chằm, Cố Nhan nuốt nuốt nước bọt tiếp tục nói:

“Em biết anh nói nhược điểm là cái này, nhưng đoạn video này không phải em cố ý muốn quay lại. Em biết anh lo lắng trong tương lai em sẽ lấy video này uy hiếp anh, nếu anh không đồng ý chuyện mà em nói thì khả năng là em sẽ tới chỗ làm việc của anh náo loạn, anh lại là nhân viên công vụ, đến lúc đó nhất định sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của anh.”

Tiêu rồi, nói kiểu gì mà lại thành khai ra cả kế hoạch tính toán của cô luôn rồi.

Thấy sắc mặt của Chu Quân Ngôn càng ngày càng khó coi, Cố Nhan đã kịp thời dừng lại.

Cô lấy lại camera và tìm được đoạn video kia dưới ánh mắt nghi ngờ của anh.

Quả nhiên, khi Chu Quân Ngôn nhìn thấy đoạn video thì cả khuôn mặt liền đen lại, cô có thể cảm giác được cả người anh đều cứng đờ.

Cố Nhan không hề do dự ấn nút xóa, cuối cùng tìm thấy hộp thoại và ấn chọn các file trong đó.

Vì video quá dài, phải mất gần hai phút mới có thể xóa sạch.

Trong hai phút này, Chu Quân Ngôn không nói gì, Cố Nhan chỉ lo nhìn trộm vẻ mặt của anh, cũng không lên tiếng.



Sau khi toàn bộ file đã được xóa hết, Chu Quân Ngôn vẫn im lặng như cũ.

Trong lòng Cố Nhan hơi lấp lửng, cô cuối cùng có chút bi thương nhét camera vào trong tay Chu Quân Ngôn, nhỏ giọng nói:

“Em biết là em nhất thời xúc động làm ra chuyện sai lầm, tạo thành cục diện khó có thể cứu vãn. Em đưa camera này cho anh, anh sẽ luôn tin tưởng em chứ?”

Chu Quân Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn là Cố Nhan kiên trì nhét vào trong tay anh.

————

“Vậy…bây giờ quan hệ hiện tại của chúng ta đã là người yêu của nhau, anh có thể ở bên em được không——”

“Tôi có việc phải làm.” Chu Quân Ngôn cầm camera lên, bước chân trực tiếp đi về hướng cửa lớn.

Cố Nhan ngoan ngoãn theo sau anh.

“Nhưng hôm nay là chủ nhật, anh bận việc gì thế?”

Cố Nhan không dám nói rằng cô biết là ngày hôm qua anh trực ban, hôm nay được nghỉ, mới chu đáo chọn ngày hôm qua bắt anh về nhà. Cô sợ nếu đề cập lại chuyện này sẽ như đổ thêm dầu vào lửa, ảnh hưởng đến mối quan hệ tình yêu còn chưa vững chắc của họ.

Chu Quân Ngôn không nói gì, khi anh đi đến cửa, Cố Nhan vẫn chưa buông tha đứng che ở trước cửa.

“Xe của anh, ừm…… Đã bị người bạn kia kéo tới bãi đỗ xe B2 cửa A13 của khu em.”

Đôi mắt của Chu Quân Ngôn rơi vào trên người cô khiến cô có hơi không được tự nhiên, nhưng nếu cô không nói, anh không tìm thấy xe thì sẽ càng tức giận với cô hơn.

Cô liếc mắt nhìn anh một cái, cố gắng bù đắp: “Em đã cho bọn họ mang xe anh đi bảo trì.”

Chu Quân Ngôn vẫn như cũ không có biểu cảm gì: “Biết rồi, tránh ra.”

“Vậy anh có thể cho em WeChat của anh được không?”

“Tôi không có WeChat.” Chu Quân Ngôn lưu loát từ chối một cách dứt khoát.

Miệng Cố Nhan hơi hơi mở ra, liền nghe được giọng điệu giễu cợt của Chu Quân Ngôn.

“Hơn nữa, không phải cô đã có số điện thoại của tôi sao?”



Anh ấy biết mình tìm người tra thông tin của anh ấy sao?

Giọng anh nhàn nhạt, làm người nghe không biết được cảm xúc chân thật của anh.

“Nếu em gọi thì anh có nghe máy không?” Đáy lòng Cố Nhan đầy chờ mong hỏi anh.

Đôi mắt lạnh lùng của anh liếc qua khuôn mặt cô, Cố Nhan bị anh nhìn khiến đôi chân mềm nhũn.

“Cô thử xem thì chẳng phải sẽ biết sao.”

Giọng anh trầm thấp, Cố Nhan nghe thấy đáy lòng mình như nai con chạy loạn lên, như bị ma xui quỷ ám, cô nhón chân lên nhanh chóng hôn một cái trên cằm anh.

“Chúng ta hẹn ngày mai gặp nhé.”

Nói xong, cô thẹn thùng xoay người chạy vào phòng ngủ, ngượng ngùng quay lại nhìn lén Chu Quân Ngôn thêm lần nữa.

Cố Nhan trở về phòng lăn qua lăn lại ở trên giường cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên ở phòng bên ngoài, cả gương mặt cô đều nóng bừng.

Trái tim muốn nhảy ra ngoài, rõ ràng cũng đã ngủ với nhau rồi, vì sao lại khẩn trương như vậy chứ……

Cô dường như đang yêu, hơn nữa còn là người mà cô thầm thương trộm nhớ suốt bảy năm trời, cuộc sống còn có thể tốt đẹp hơn nữa sao?

Nếu không phải Hứa Yên bất ngờ bị ba cô ấy đưa đi Nhật Bản du lịch, cô thật sự muốn báo cáo tình hình thực tế toàn bộ quá trình cho cô ấy biết.

Cuối cùng, Cố Nhan nằm trên giường vui vẻ rạo rực mở điện thoại của mình, tìm được video mà lúc này cô đã tiện tay tải lên cloud xuống.

Thời điểm trước đó nhân lúc Chu Quân Ngôn không để ý cô đã tải lên cloud.

Cô nhớ tới dáng vẻ thề thốt sắt son của mình trước mặt Chu Quân Ngôn thì hơi đỏ mặt, nhưng trên đời này có bạn gái nào mà không nói dối bạn trai mình chứ.

Hơn nữa, cô thật sự chỉ là muốn lưu chút kỷ niệm cho mình thôi, đoạn làm tình lúc sau cô lại không lộ mặt, cô thật sự không nỡ xóa đi lần đầu tiên của hai người.

Dù sao cô cũng sẽ không làm hại anh.

Ngày mai….cô có thể gặp lại anh vào ngày mai rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.