Cố Nhan ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế bên ngoài phòng khám.
Hai ngày nay như một cơn ác mộng, cảm xúc của cô thay đổi liên tục, dù có người kéo cô khỏi cơn mơ nhưng cô vẫn thấy bất an.
Cố Nhan nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nói chuyện của các bệnh nhân đang đứng đợi ở hành lang bệnh viện, chẳng mấy chốc tiếng ồn ào xen lẫn tiếng bước chân mà cô quen thuộc.
Hàng mi Cố Nhan run rẩy, rồi bèn cười tự giễu.
Cô cảm giác được những bước chân dừng lại ở phía trước, cô siết chặt bàn tay.
Cô không dám mở mắt, vài giây sau đó cô nghe thấy tiếng nói của chủ nhân bước chân ấy.
“Tại sao em lại ở đây?”
Cố Nhan bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ nhìn Chu Quân Ngôn.
Nét mặt của cô trông hơi yếu ớt, giống như đang còn trong cơn mơ, cô lặng lẽ nhìn anh mà không lên tiếng.
Thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua kèm theo mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
“Có phải khó chịu ở đâu không?” Chu Quân Ngôn thấy cô cứ ngây ngốc nhìn mình, nên đưa tay sờ trán cô.
Cố Nhan nhắm mắt lại tránh né bàn tay của anh, bàn tay Chu Quân Ngôn dừng lại giữa không trung.
Chỉ là rất nhanh sau đó anh đã rút tay về.
Sau khi mở mắt, đôi mắt cô hơi đỏ, trong mắt đầy tơ máu.
Cố Nhan mỉm cười với anh, liếm đôi môi khô khốc của mình.
“Bác sĩ nói em không sao, không cần lo lắng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-buoc-ban-trai-ngu-cung/2767401/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.