Đồ Thành quay đầu nhìn Uông Tư Niên, Uông Tư Niên lại biểu hiện như không muốn nói manh mối này cho hắn mà kéo Tiếu Văn Võ qua một bên. Hắn khách khí gọi một tiếng "Tiếu đội", nói hắn nhớ ra hai ngày trước khi án mạng xảy ra, hắn đến nhà Tống Tiêu Tiêu nhưng ấn sai tầng, lúc ra khỏi thang máy thì thấy một người đàn ông lén lén lút lút ở chỗ cửa sổ ngoài hành lang. Lẽ ra bình thường không có ai đụng vào những cửa sổ này, có lẽ người đàn ông kia không phải người sống ở đây, nhìn cũng không giống công nhân làm vệ sinh, gã đứng trước cửa sổ còn thò đầu ra ngoài ngó lên ngó xuống đánh giá, không chừng lúc đấy là đang tìm điểm leo lên.
"Anh nói ấn sai tầng? Là tầng bao nhiêu?"
"Tầng mười chín." Uông Tư Niên lại cười ngọt, chặt đinh chém sắt nói, "Lúc đó gã ta không mang găng tay!"
"Tiểu Trương, cậu mau lên tầng mười chín xem sao!" Không mang găng tay sẽ lưu lại vân tay, Tiếu Văn Võ lập tức ý thức được, đây là một điểm đột phá cho hung án này, cũng là một cơ hội lập công rất tốt.
Thang máy đã hỏng, viên cảnh sát họ Trương vừa mới buông lời nhục mạ Đồ Thành lúc này không nói hai lời đã chạy lên tầng, "bò lết" cho tới tận tầng mười chín. Hắn xem xét hàng cửa sổ ngoài hành lang tầng mười chín, phát hiện trên tay cầm phủ một lớp bụi dày, cho thấy từ lâu đã không có người đụng tới.
Tiểu Trương thở hồng hộc, mệt đến lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/encore-encore/1979399/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.