Về tới nhà Tuệ Lâm mở cửa còn Khánh Băng đi thẳng lên phòng đóng cửa lại không nói gì, không quan tâm mọi thứ xung quanh chỉ im lặng mà khóc, nó vội vàng chạy lên thấy cô đóng cửa nó gõ cửa hỏi
- Cô ơi... Lâm vào vs cô nhé?
- ...
- Cô ơi!!!
- ...
- Vào đó nha?
Tuệ Lâm mở cửa vào thấy Khánh Băng đang đắp chăn kín người nó chạy lại mở chăn ra
- Cô, đừng như thế chứ đã hứa là không giấu Lâm cái gì mà?
- ...
- Cô không nghe Lâm nói sao? Nói cho Lâm nghe đi... được không?
- ...
- Làm ơn đi... đừng như thế nữa, mẹ bay có việc gấp mà...
- Không... không phài chuyện đó (vừa nói vừa khóc)
- Vậy chứ chuyện gì? Thằng đó làm gì cô à?
- Không có!
- Chứ làm sao cô khóc?
Im lặng 1 hồi rồi Khánh Băng nói
- Lúc nãy cô bước vào bàn... cô nhìn thấy từ đằng sau của 1 người giống... anh trai, rất giống... đến khi quay lại thì là David người mà cô không quen biết, cũng chưa từng gặp bao giờ...
- Vậy là lại nhớ anh trai???
- Ừm... cô đã quên thì tại sao lại làm cô nhớ đến chứ? Nhìn từ đằng sau giống lắm, rất giống... và cô lại hi vọng rằng là anh ấy, hi vọng rằng anh ấy sẽ trở về... cái cảm giác lúc gặp David tay chân cô như không cử động nổi... rồi khi nhìn thấy mặt lại làm mọi thứ hi vọng của cô tắt dần đi...
- Anh trai cô là người thế nào? Và anh ấy bị tai nạn ra sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994582/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.