Phủ Ghost.
Đây là nơi âm u nhất. Bao quanh là dòng sông máu đầy rẫy hồn ma hận thù không siêu thoát, trên là lớp lớp linh hồn bay tới lui, lâu lâu lại xuất hiện mấy tên yêu không ra yêu, vật không ra vật. Không gian thật quỷ dạ
Ở nơi trung tâm của lâu đài, trên chiếc bàn lớn có một vị trung niên, gương mặt có thể nói là sắc lạnh. Đôi mắt cùng đôi tay đang bận bịu trên đống giấy phê duyệt.
Một tên quái nhân đưa vào trong một gã hồn ma đang ai oán:"Xin Diêm Vương phán xét, tôi bị chúng giết, thật sự oan ức"
Diêm Vương liếc mắt nhìn tên phía dưới lại tiếp tục thu về nhìn vào tờ giấy:"Ức hiếp rất nhiều cô gái gia giáo. Không biết chối cãi. Tiêu Biến!"
Dứt lời, hồn ma kia hiện dưới chân vài tia sáng lấp lánh, sau đó cùng tiếng thét chói tai.
Vài phút sau, đôi mắt lòng đen của vị Diêm Vương nheo lại, lông mày khẽ động.
"Cạch!" Chiếc bút trong tay được Diêm Vương đặt xuống. Diêm Vương đứng lên đi đến phía trước, cúi đầu cung kính:"Chào ngài".
Hắc Vỹ nhìn Diêm Vương rồi gật đầu.
"Chú không cần hành lễ". Hắc Vỹ xua tay, vốn người được xưng là Diêm Vương kia chính là hôn phu của Dì Hàn. Thật chất chỉ người nam nhân trong gia tộc của Vỹ mới có thể cai quản địa ngục. Nhưng Mấy ngàn năm trước, âm ti lâm vào nguy kịch, hồn ma loạn lạc, anh em thù oán lẫn nhau, vì thế lúc cấp bách, phải đưa hôn phu của Dì Hàn lên bổn vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206987/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.