Cảnh Tuấn đến phòng thăm Ngọc.
Ngọc vẫn nằm trên giường với khuôn mặt xanh xao, xương gò má hơi nhô, hình như cô gầy đi nhanh quá. Ánh mắt Cảnh Tuấn buồn rượi. Anh tiến tới ngồi bên cạnh cô.
Không biết độc đã được giải chưa?
Anh cầm lấy tay cô, bấm nhẹ vào tĩnh mạnh ở cổ tay. Nét mặt có chút thoáng thả lỏng. Cô không sao cả! Không sao cả! Thật may!
Bỗng đột ngột, Ngọc bật dậy, nắm lấy tay Cảnh Tuấn rồi ôm anh mà khóc.
Anh hơi đơ người, nhưng lại hạnh phúc cùng chút xót lòng. Anh đặt tay nhẹ ở hông cô, tay kia vỗ vỗ lên vai cô.
Cô dù sao cũng là con gái, được người ta vỗ về an ủi như vậy càng thêm xúc động khóc to hơn.
Cô khóc vì gì chứ?
Không muốn nhận cũng bắt mình phải nhận ra rằng cô khóc vì hắn ta. Tên lạnh lùng vô cảm, tên áp bức bá đạo, tên cầm tù tự mãn, tên uy quyền oai phong. Là hắn. Là hắn. Hắc Vỹ. Tại sao cô lại đau lòng đến vậy? Tại sao cô lại quan tâm đến vậy? Hắn ác độc cưới cô về, nay lại vứt cô đi, rồi yêu người khác. Muốn dằn vặt cô hay sao?
Cô khóc khóc, lại khóc. Khóc đến khi mắt đỏ sưng phồng.
Và cô, cô nghĩ rằng, cô nghi ngờ mình rằng.
Có khi nào cô đã yêu hắn! Yêu một tên thần chết, thật là ảo.
Cảnh Tuấn định hỏi han xem cô có chuyện gì nhưng rồi lại ngăn bản thân muốn biết. Anh mặc cứ để cô khóc.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206980/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.