Để lại Thu Huyền trong phòng. Ả ta hiểu câu nói ẩn ý đó của Cảnh Tuấn lại càng thêm tức giận. Được lắm. Ngọc à, hôm nay là mày còn gặp may đấy, đợi đó tao sẽ hành xác mày dài dài. Và Hắc Vỹ sẽ yêu tao cả về thể xác lẫn tâm hồn, tao tin anh ấy sẽ không như hôm nay.
~~~~~~
Nửa tiếng trước.
Sau khi Ngọc được Cảnh Tuấn bế lên phòng. Ngài vẫn trân trân nhìn về cánh cửa đã đóng. Trong lòng chứa một nỗi phẫn nộ cùng tức giận khó có thể dập tắt, nhưng cũng có một chút thương xót khi thấy cô như vậy. Có phải ngài đã rất quá đáng hay không?
Nhưng nói cho cùng cô rất ghét ngài rồi, ghét một chút thì cũng vậy thôi, ngài không bao giờ buông tha cho cô. Cô là của ngài.
"Vỹ ca ca! Ngài làm em đau" Thu Huyền nõng nịu lên tiếng, nước mắt lưng tròng. Ngài chuyển ánh nhìn, tay lau đi vài giọt nước đọng nơi khóe mắt. Ả thấy Ngài dịu dàng đến lạ, lấn lướt khuôn mặt lại gần có ý muốn hôn, đôi tay thon dài mò vào mò vào lớp áo, mân mê từng tất thịt rắn chắc trên người ngài.
Hắc Vỹ cau mày, Cảm giác thật chán ghét. Không chút thương tiếc ngài đẩy Thu Huyền từ trên người mình xuống, sau đó phủi phủi lại quần áo.
Thu Huyền cắn bờ môi điên tiếc hỏi. "Sao ngài có thể đối xử với em như vậy?" Đôi tay nắm chặt váy áo mỏng manh vì một chút xô xát nhẹ mà bị rách đi.
"Cô đang đòi hỏi đặc quyền?!" Ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206974/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.