“Người đâu?” Giọng nói trầm lạnh như hàn băng như lọt qua tai cô nhưng trấn an tinh thần hoảng loạn. Đại Ca rời đi, da thịt vốn đang nóng hổi vì bị kích thích nay một luồng gió lùa vào làm cô ớn lạnh.
Vỹ! Là vỹ sao? vỹ ơi! Tôi ở đây! Cứu tôi với. Đừng bỏ rơi tôi, tôi sợ lắm.
Nước mắt vỡ òa. Cô muốn đứng lên, gọi tên hắn, chạy tới xà vào lòng hắn. Để vòng tay hắn bao trọn mình trong sự ấm áp và an toàn. Nhưng cô không thể, cơ thể cô như bị chì đè.
Cuộc đời cô vốn là vòng luẩn quẩn buồn tẻ. Mấy ngày bình yên trôi qua ngắn ngủi, tiếp nối sau đó là những chuỗi ngày kì lạ mang toàn sự chết chóc, tuổi nhục. Bên cạnh chẳng có ai bao bọc che chở nên lúc nào cô cũng từ vực thẳm đau khổ mà mạnh mẽ đứng lên. Nhưng con ngươi cũng có giới hạn, dù có đứng lên được bao nhiêu lần thì cũng phải kiệt sức, rồi một lúc nào đó con người ta lại buông xuôi.
Tiếng đánh của cây gậy vang lên. Lực sát thương không hề nhẹ.
Chuyện gì đang diễn ra? Chuyện gì vậy? Bọn họ đánh Vỹ ư?
Cô không thể thấy gì cả. Dù cố gắng đến mấy cũng là lớp sương mờ mờ ảo ảo. Nghe tiếng đánh mà như hàng ngàn kim đâm vào trái tim cô. Cô không muốn ai vì mình mà phải chết. Cô đã nói rồi mà, đừng tới gần cô, chết chết đó! Thà một mình cô đau cô chết còn sướng hơn.
Không gian im lặng, khiến cô càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206927/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.