Một chút vui, một chút lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, hắn sẽ không nhận ra được đó là mình, có lẽ nào cô sẽ sợ hắn?!!!
“Tôi xin lỗi!”
Trong tiềm thức hắn nghĩ rằng việc xin lỗi sẽ rất ngu xuẩn. Đường đường là ngưòi có bậc vị cao cao tại thượng, muốn ai chết thì chết, muốn ai sống thì sống, hắn là người luôn luôn đúng. Giờ đây, người con gái trước mặt nức nở sợ sệt làm cho lòng hắn xót thương, câu xin lỗi được bật ra một cách không ràng buộc bắt ép không chỉ một lần mà rất nhiều lần.
Đôi mày hắn nhíu lại ánh mắt lo lắng, cô nhìn hắn quan sát rõ mọi sắc thái thay đổi trên khuôn mặt của hắn. Đã bớt đi cơn tức giận, sau đó cô mới dám đẩy hắn ra, lùi rất xa hắn, quay người nằm cuộn một chỗ.
Cô giận, sợ, rung động một loạt cảm xúc pha trộn khiến tâm trạng cô rối ren.
Giận! Hắn muốn làm ô nhục cô
Sợ! Một người hoàn toàn xa lạ với cái hành động đáng khinh bỉ.
Rung động! Bởi mọi thứ của hắn toát lên vẻ ấm áp dịu dàng đối với cô.
Tâm tình hắn xoay chuyển đến chóng mặt, không thể nào biết được đâu mới là hắn thật sự. Sợ đặt niềm tin quá nhiều để rồi thất vọng chết trong đau thương.
Hành động của cô khiến tâm hắn trùm xuống, có lẽ hắn quá vội vàng sao? Hắn đã đợi mấy ngàn năm rồi chỉ để nhìn thấy cô ơ thờ vô tâm vớu hắn.
Hắn khăng khăng rằng cô vẫn nhớ rõ hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206918/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.