Sân khấu hạ màn, ánh sáng từ các đèn chiếu tập trung trên sân. Cô nhấc chân nhẹ nhàng bước ra trong bộ váy đặc biệt dưới hàng trăm con mắt trầm trồ khen ngợi ...
Cô nhập tâm vào vai diễn khá tốt bởi thật sự trong thân tâm cô tưởng tượng đến đôi mắt đỏ ấy mà sợ sệt, muốn trốn tránh. Nhưng đôi mắt đó lại cứ xuất hiện bắt ép cô.
Quái vật diễn có ý luôn khao khát cô cùng với những cái ôm chặt mạnh mẽ, muốn dành được tình yêu của cô không từ thủ đoạn, chia cắt gia đình, nhốt cô trong bốn bức tường rộng nhưng cô độc.
Màn diễn dần dần được mở ra, cảnh diễn trôi qua một cách êm đẹp không chút rắc rối. Khán giả như cuốn hút vào câu chuyện cảm động kia, im lặng không ai rời mắt đi chỗ khác hay làm việc riêng.
Ánh sáng chuyển đổi nhiều màu sao cho hợp với cảnh diễn. Nhẹ nhàng, gây cấn, run sợ, rất linh hoạt. Âm nhạc cũng vậy, trầm thấp rồi lại cao trào khiến mọi người có thêm hứng thú.
Đến khi quái vật đã ngã xuống vì bị thương, mọi người biến sắc lo lắng, nhiều cô nàng phía dưới ganh ghét mà nguyền rủa cô. Nhưng cô vẫn tiếp tục diễn sao cho đạt vì cô biết nếu như không làm tốt có người nhân cơ hội sẽ bêu rếu.
Cô diễn rất tự nhiên, mạch cảm xúc sâu lắng bên trong dần bộc phát. Nhìn vào Quái Vật trong đầu cô lại hiện lên hình bóng của người mình thương yêu và cùng cuộc sống như tù đày, cô đã gục ngã, mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206907/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.