"Giả nai tốt nhỉ? Mày cắt áo diễn tao như thế này! Mẹ... mày chưa thấy đủ rách rưới hay sao? Mày còn cắt rồi xé thêm! Con tiện nhân này". Diễm Lệ cầm cái áo nâu treo trên kệ, ném thẳng vào mặt Ngọc, chiếc áo trượt dần xuống đất. Nhìn không khác gì là mẫu vải bỏ đi. Rách nát một cách không thể che đi những chỗ nhạy cảm, nói cho đúng hơn không che được gì hết.
"Tôi không làm!"
"Mày không làm thì tao làm chắc? Tao chưa điên đi tự phá áo mình! Chỉ có mày, lúc nghỉ mày không ở lớp, mày đi đâu? Mày tưởng qua mắt tụi tao dễ à?"
Ngọc không có gì chối bỏ, giờ có nói gì cũng chẳng ai tin cô cả. Giờ có giải thích rõ đi chăng, 10 phần nghe là hết 10 phần họ không đứng về phía cô rồi. Số mệnh cô sắp đặt như thế đành chấp nhận.
Đón những ánh mắt khinh bỉ, bén như những lưỡi dao đang phóng thẳng hướng tâm chuẩn xác vào người cô mà buôn ra xổ xàng cay độc.
Chiếc áo vàng đính đá lấp lánh được Diễm Lệ ươm thử trên người, tạo dáng đài cát rồi hài lòng nhìn về Ngọc.
Những cô bạn bên cạnh ả thốt lên,xuýt xoa:"Ồ! Hợp với Diễm Lệ ghê!" rồi che miệng cười nhìn về Ngọc:"Còn cô hợp với thứ giẻ rách đó hơn".
Tiếng cười giòn tan cất lên bao trùm bốn phía xung quanh cô, nó như một lực đè bẹp cô xuống chà đạp hả hê.
Không gian ở đây sao mà nặng nề quá! Nó áp bức cô! Mệt mỏi quá! Phong ơi!
Nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/3206899/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.