Câu cuối được nói ra từ miệng hắn nhẹ nhàng như không nhưng hắn đâu biết đã làm cho trái tim cô rung động, đập liên hồi một cách lạ lùng. Cô cố gắng không cho nó loạn lên sợ hắn phát hiện sẽ chọc cô. Đáng tiếc không thành.
Trong lùm cây xanh um tùm ven đường, một bóng người dáng cao, mặc đồ khá bụi. Khuôn mặt đẹp bị vết thương nơi trán, mắt miệng, che lấp. Máu đã khóe miệng đã đông tuy vậy sưng lên như phù nề. Trán và mắt sưng bầm tim. Tuy rất đau, ê ẩm cơ thể nhưng mắt vẫn không rời khỏi đôi nam nữ đang ôm nhau kia rồi nở ra một nụ cười gian tà.
Cuộc chạy đã diễn ra nửa tiếng. Bây giờ mớ thấy những chàng trai của các lớp mồ hôi đổ dầm dề, tóc tai đã cháy nắng ngã sang màu vàng, thở từng hơi nặng nhọc chạy đến quầy lớp mình nghỉ ngơi.
Quá nóng mệt mỏi, họ mở nước thay vì uống, các anh vận động viên đổ lên đầu để cho dòng nước mát chảy vào cơ thể, và áo đã thành một lớp màng trong để bọn con gái tha hồ đùa ngắm. Có vài cơ thể rất ổn và đẹp rơi vào tầm mắt mọi người kể cả Ngọc. Dù sao cô cũng là con gái, nhìn xí cũng không chết ai.
Họ chạy xa như vậy chắc đuối ghê lắm thấy ai cũng hộc hà hộc hà mãi không thôi. Đến cả bù đắp nước giải tỏa cơn nóng bằng cách như thế luôn mà.
"Ôi! Nhìn vậy cũng đã đấy! Nhưng muốn thấy body Vỹ hơn!" giọng ẽo lã của Diễm Lệ cất lên mang chút tiếc nuối.
"Vỹ thắng chắc rồi! Có chấp cả nam sinh trường này 30 phút nữa chắc đã chạy ngang với Vỹ."
Nghe như vậy cô mới nhớ.Quái lạ! Vậy sao Hắc Vỹ mới 10 phút đã chạy tới được đây? Hắn không gian lận đấy chứ. Chắc là vậy rồi nhìn hắn chẳng có gì gọi là hy sinh vì lớp cả. Chỉ được cái miệng làm nên.
Các vận động viên của lớp ngồi nghỉ ngơi thư giản, họ hình như không muốn chạy tiếp đã 15 phút trôi qua mà vẫn bám rễ tại chỗ.
Trên chặng đường đổ xi măng trơn mượt, không một ổ gà, từ xa, ánh sáng chíếu nhẹ nhàng tỏa rực lên màu tóc vàng chói, tướng tá cao, cùng thân hình vạm vỡ, trên khuôn mặt nhiều vết thương không đẹp.
Những đứa con gái nhìn anh liêu xiêu mơ mộng được anh chạy tới uống nước mình. Bọn con trai cũng nễ không dám tỏ vẻ coi thường.
Anh không suy nghĩ, sải những bước dài dứt khoát chạy đến bên Ngọc.
Diễm Lệ nhìn theo dáng người anh ta mà không thể tin được. Con quỷ đó ăn giống gì mà quyến rũ đàn ông cao tay đến vậy.
Nhiều người há hốc mồm nhìn. Than vãn rằng số anh ta xui khi đụng phải cô rồi.
Anh ngồi xuống ngay chiếc ghế mà Vỹ đã ngồi, nhìn cô mỉm cười, tuy nó không được hoàn hảo vì vết thương đau nhức ở môi nhưng vẫn thể hiện sự thân thiện:"Lấy giùm tôi nước được không? Tôi mệt quá"
Cô nhìn anh ngẩn người, rất tử tế và biết cách nói chuyện, hoàn toàn khác xa với tên cầm thú đó.
Cô mỉm môi cười lấy nước và khăn cho anh ta
Anh đón nhận"Tôi là Hưng"
"Chào anh".
"Cô có vẻ mệt" nhìn cô có vẻ chán chường nên anh bắt chuyện hỏi han.
"Không đâu" cô lắc đầu.
Hưng nhìn cô, mồ hôi khẽ rơi trên trán cô, bất giác anh đưa khăn lên lau.
Đám con gái nhìn ghen tỵ thì thầm:"Tại sao con Ngọc cứ bám rồi cười nói vui vẻ với anh Hưng vậy!"
Hưng đưa chiếc mp3 cho cô:"Nghe đi, đỡ chán hơn"
"Cảm ơn anh"
Rồi anh để lại nụ cười ấm áp rời đi. Mái tóc bay vờn trong gió, hương thơm nam tính lan tỏa. Làm lòng cô không khỏi nhớ Phong!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]