Suốt mấy ngày, lịch tập văn nghệ được gia tăng, kể cả ngày nghỉ, mới mở mắt ra là đã chạy lên trường ngay, tập tành căng thẳng, đúng là bị ép làm gì mình không thích là một cực hình.
Hắn và cô ám nhau cả ngày không buông, tuy ban đầu hơi khó chịu nhưng giờ nhìn lại hắn cũng là người tốt đấy chứ.
Hồi mấy ngày trước trong lúc chuẩn bị tập cảnh hôn, Ngọc đi từ cánh gà ra sân khấu bỗng hai bộ đèn chiếu đúng lúc rơi ngay đầu cô.
Cứ tưởng mình sẽ bị thương nặng nhưng ngay lúc đó Vỹ đã đỡ cho cô. Hắn ôm lấy cô bao phủ trong cơ thể nam tính, cánh tay rắn chắc siết chặt. Rầm! Đèn đã rơi lệnh. Cả hai đều không sao!
Cô cũng thầm biết ơn trong lòng. Nhưng tức điên nhất là khi cô nằm trong người hắn một cảm giác an toàn khó tả 'bủa vây' cô. Hơi thở nam tính cùng tiếng tim đập của hắn làm cô bấn loạn tức thời khiến cô đỏ mặt. Cô cố né để hắn không thấy nhưng không thành hắn chọc cô đủ kiểu.
Đừng tưởng cứu cô một lần là cô sẽ không ghét hắn. Chỉ bớt đi chút xí xi tẹo teo không đáng kể.
Hắc Vỹ đi hỏi nhà trường, theo nhà trường cho hay mới thay dây đèn cách đây một tháng, không hiểu sao lại bị đứt. Chắc chắn có kẻ muốn hại cô.
Còn Thu Hà, ả ta đã chết. Ả bây giờ dường như đã biến mất khỏi tâm trí mọi người không còn ai nhắc hay nhớ đến ả nữa. Họ chỉ lo tập trung vào buổi trại thôi.
Thấm thoát cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/145903/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.