Lớp ồn ào nhức đầu. Ngọc lấy trong cặp chiếc tai phone màu trắng nhét vào tai. Tiếng nhạc êm dịu tựa như giăng mắc khắp mọi nơi khiến tâm trạng con người thư thái dễ chịu.
Dù đang vui đùa nhưng họ vẫn liếc mắt khinh bỉ cô, Ngọc đã quá quen với những ánh mắt kỳ thị kia, trai hay gái đều ghét cô. Cô chỉ biết làm bạn với vạn vật trừ loài người.
Từ khi Phong mất, cô cũng tập quên anh. Mọi chuyện quay cuồng khiến cô bận không thể nhớ tới anh. Từ việc vết rạch này đến giấc mơ, lời tiên tri, và cả tên Hắc Vỹ cứ ám cô trong khi đó chưa quen biết nhau đến một ngày mà hắn cứ tỏ ra hiểu cô lâu lắm rồi vậy. Quá nhiều chuyện để phải suy nghĩ. Không giờ phút nào được yên.
Rầm! Rầm! Tiếng rất to ở phía sau phá vỡ không gian êm dịu của tiếng nhạc du dương - Hắc Vỹ! Hắn ta có cần gây chú ý vậy không? Bất lịch sự! Chắc cũng là con nhà khá giả nên tự kiêu chăng? Cô bực bội tháo dây phone ra. Đúng là phá đám!
Hắc Vỹ đã vào 5 phút trước nhưng thấy Ngọc không để ý tới mình, anh tức tối đập bàn, khiến cả lớp im lìm, im đến nổi còn có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Thấy cô quay xuống nhìn hắn xong quay đi, cách cư xử đó thật khiến hắn tức chết.
Đường đường hắn là người lạnh lùng, vô cảm chưa ai dám hành động như vậy với hắn dù chỉ một lần, không hậu quả sẽ khó lường. Còn cô luôn làm hắn không kiềm chế sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-than-chet/145897/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.