Buổi sáng đầu tuần,
-KEN dậy mau cậu hãy trở thành hình dạng mèo đi sau đó xuống bếp uống sữa nếu còn đói thì ăn bánh mì tôi để trên bàng máy tính cho cậu
-Cậu đi đâu
-Đi học
-ừ ha thứ 2 mà nhỉ
-tớ đi đây
-bye thượng lộ bình an
-tớ đâu đi xa vậy
-cẩn thận mấy chiếc xe
-cậu sao vậy xe gì
-để an toàn tớ sẽ cho chim tuyết đi theo cậu_ trên tay cậu ấy xuất hiện một con chim trắng xóa nó còn biết nói
-nó chỉ là bồ câu trắng biết nói thôi mà_tôi liền làm nhục cậu ấy
Một cục đá to tướng đè lên đầu cậu ấy
-nó là chim thần đó nó sẽ bảo vệ cậu
-tùy cậu thôi……………………tớ đi đây
Tôi đi đến trường và học trong lúc đó ở nhà:
-snow mày đâu rồi_ mẹ tôi liền gọiKEN
-phải biến thành mèo
-mày đây rồi đi uống sữa nào_mẹ tôi ẳm KEN lên đi xuống bếp
-ngaowwwwww………………..meo meo~~~~~
Sau khi cho KEN ăn mẹ tôi ra ngoài đi làm thường thì tới 10h tối mẹ mới về nhưng chắc KEN ko biết điều đó
Chiều đi học về[cạch-két] tiếng mở cửa
-meo~_có lẽ cậu ấy tưởng tôi là mẹ nên đã kêu như thế. Sau khi kêu xong mặt KEN đơ như cây cơ
-hahahaha dễ thương thật đó meo~ có cần diễn lố vậy ko…..hahahahahahaha….._tôi chọc cậu ấy
-cậu im dùm
-đúng là KEN….hahahahahahaha.
Sau khi tôi cười KEN liền có nét mặt tối sầm lại, ánh mắt của cậu ấy lúc đó rất đáng sợ người cậu ấy tỏa ra hắc khí cực mạnh lúc đó tôi thật sự rất sợ từ chỗ cậu ấy đứng nó đang đóng băng rồi dần lan ra, cậu ấy bước lại gần tôi đưa tay đặt lên vai tôi nói với vẻ mặt đáng sợ:
-Cậu thật sự ko nhớ tôi là ai sao………..thật sự ko nhớ sao_cậu ấy quát lớn với giọng nói đáng sợ và đầy tức giận
-Cậu………. sao……….v……v…….vậ……….vậy_tôi vừa run sợ vừa nói………….
-Cậu giận hả nè…….cho…tôi …..xin……l….lỗi…….nè_tôi nói tiếp
-Cậu thật sự không nhớ gì hết sao hả tôi nói cậu đó ……. Ko nhớ tôi sao
-Sao chứ……………._lúc này tôi ko thể chịu được nước mắt tôi cứ tuôn ra
Bỗng cậu ấy trở lại bình thường
-Cứ coi như vừa rồi tôi không nói gì cả_cậu ấy quay mặt đi
-Nè cậu làm tôi sợ đó
-Xin lỗi
-Vậy dọn cái đống băng của cậu đi_lúc này sàn nhà và cầu thang đều bị đóng băng
-Tôi sẽ rã chúng ra ngay
-Như thế là tốt………….._ tôi quay mặt bước lên cầu thang
Khi bước lên vì quá gấp bách nên tôi vô tình bị vấp ngã vì băng trơn cú ngã đã làm tôi đập đầu mạnh vào tường sau đó tôi ngất đi,m sau khi ngất tôi nghe thấp thoáng tiếng của KEN trong lúc tôi ngất đi tôi đã tìm được ký ức bị lãng quên của chính mình:
Đây là đâu,(bỗng tôi nhìn thấy bộ dạng lúc nhỏ khi tôi 11 tuổi tức là 6 năm trước),có hai người đang ngồi cạnh tôi đó là MY và người kia có gương mặt rất giống KENTO, họ đang nói chuyện gì vậy(lúc đó tôi ko nghe được gì)MY đi về nhà sao?( MY đứng dậy và bước ra khỏi phòng tôi)(lúc này tôi đã có thể nghe được tôi lúc bé đang nói gì với người có gương mặt giống KENTO):
-Nè nếu một ngày nào đó cậu ko còn trên thế giới này và được làm 1 vị thần cậu sẽ làm thần gì?_đứa bé có gương mặt giống KENTO nói
-Sao cậu lại hỏi ngớ ngẩn như thế chứ? Nhưng nếu như được làm một vị thần tớ sẽ làm thần tình yêu để xe duyên cho mọi cặp đôi trên thế giới được sống hạnh phúc………….còn cậu_ tôi lúc bé trả lời
-Nếu được làm 1 vị thần tớ sẽ làm thần tuyết hay sứ giả tuyết gì đó…….
-Tại sao?
-Bởi vì cậu thích tuyết đúng ko?
-Đúng nhưng có liên quan gì tới cậu chứ
-Tớ sẽ làm cậu hạnh phúc bằng mọi giá_nói xong cậu bé ấy cười tươi. Khuôn mặt tôi lúc bé lại ửng hồng lên chẳng biết vì lí do gì
Bỗng bầu trời tối u lại, rồi tôi nhìn thấy tôi lúc bé đang đi trên một con đườngquốc lộ cùng với cậu bé (có khuôn mặt giống KENTO) đi sau. Đang qua đường thì một chiếc xe vượt đèn đỏ lao về phía tôi (lúc bé)vì quá hốt hoảng tôi đứng đờ người ra tiếng xe bóp còi âm ỉ tôi lại nghe thoáng được tiếng”cẩn thận đó”của ai đó, rồi 1 cái bóng lao về phía tôi(lúc bé). Sau khi chiếc xe tải dừng lại thì tôi(lúc bé) đang nằm bên lề đường bất tỉnh còn dưới gầm xe tải là cậu bé đã cứu tôi đó là cậu bé đi sau tôi (lúc bé) người cậu bé đó chỉ toàn là máu. Lại một lần nữa bầu trời lại tối xầm lại khi trời sáng lên tôi lại thấy tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi lúc bé đang bị thương ở đầu và nằm bất độn nghe thấy tiếng khóc tôi bước ra ngoài,tôi liền thấy ba mẹ tôi đang ản ủi một người 1 người đàn bà kế bà ấy là 1 người đàn ông đang nhìn vào phòng cấp cứu khóc không ra tiếng tay nắm chặt chịu đựng thì ra 2 người đó là ba mẹ của cậu bé kia:khi bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu
-Huhuhuhu con ơi
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể nhưng KENTO ko thể vượt qua cơn nguy kịch. Vì cậu bé được đưa vào bệnh viện quá trễ tôi nghĩ gia đình hãy chuẩn bị tinh thần và hậu sự cho cháu_ chú bác sĩ nói
Lúc này tôi rất bất ngờ khi nghe bác sĩ nói cậu bé đó là KENTO. Tôi đã hốt hoảng tới nổi ko cử động được, bỗng cô y tá bước ra từ phòng bệnh của tôi lúc bé
-Cô bé đã tỉnh rồi_cô y tá vội vàng nói
Mọi người đứng đó đã vào phòng bệnh của tôi xem tôi có sao ko, có vẻ như họ định nói việc KENTO đã mất:
-Con tỉnh rồi sao may quá con ko sao_mẹ tôi ôm lấy tôi
-Con à_bố tôi cũng chạy lại ôm tôi
-Con KENTO đã………._mẹ tôi vừa khóc vừa nói
-KENTO là ai?_vẻ mặt của tôi lúc đó rất ngây thơ cứ như ko biết gì
-Con ko nhớ sao_mẹ KENTO bảo
-Đây là ai_tôi chỉ vào ba mẹ KENTO nói
-Gia đình theo tôi ra ngoài chút_bác sĩ bảo
Mọi người trong phòng đi ra ngoài. Lúc đóMY cũng vừa tới, MY cũng đi ra ngoài cùng mọi người chỉ còn tôi( lúc bé) và cô y tá trong phòng
-Vì bị chấn thương ở đầu nên LINH đã quên đi một phần kí ức, tạm thời thì cô bé ko nhớ ra KENTO là ai_ bác sĩ bảo
-Vậy còn cháu_MY chen vào
-Cái đó thì ta ko biết nữa_bác sĩ
-Tôi thật sự xin lỗi cô vì bảo vệ cho LINH mà KENTO phải đánh đổi cả mạng sống của mình thế mà LINH lại ko nhớ ra KENTO là ai_ mẹ tôi nắm lấy tay mẹ KENTO
-Ko sao mà như thế cũng tốt chứ nếu ko con bé sẽ sống quãng đời còn lại của mình với suy nghĩ oán trách chính bản thân” vì mình mà KENTO ko còn nữa”_ba KENTO
-Đúng vậy_mẹ KENTO
-Nhưng tôi sợ sau này cô bé lớn lên sẽ nhớ tới những kí ức đó_cô Y TÁ
-Sau này khi lớn có thể nhận thức được sự việc có lẽ sẽ ko sao_ bác sĩ bảo
-Cháu đừng nói cho LINH về kí ức với KENTO được chứ_ ba tôi nói với MY
-Vâng nhưng chưa chắc gì cậu ấy nhớ cháu_ MY trả lời
-Tôi sẽ dẹp những ảnh của cháu chụp với KENTO_ mẹ tôi
-Nhưng tôi có thể giữ chúng chứ_mẹ KENTO
-Ko sao chỉ cần LINH ko thấy là được rồi_ba tôi
-Gia đình tôi sẽ giúp cô lo hậu sự cho cháu_mẹ tôi
Nói xong mọi người bước vào phòng bệnh của tôi
-Để con đợi lâu quá đó_ tôi(lúc bé)
-Chào cậu còn nhớ tôi ko_ MY nói
-A nhớ chứ MY lâu ko gặp_tôi mừng rỡ
-Vậy là chỉ quên mỗi KENTO thôi_bác sĩ nói nhỏ
-Bác sĩ chuyện gì vậy_ tôi (lúc bé) thắc mắc
Vậy thì ra KENTO là bạn từ nhỏ của mình vì bảo vệ mình mà đánh đổi cả mạng sống, và cũng là mối tình đầu của mình, cậu ấy chính là phần ký ức của mình bị lãng quên, vậy KENTO của hiện tại chính là linh hồn của cậu ấy trở thành sứ giả tuyết cũng chính là việc mà cậu ấy muốn mình hạnh phúc.
Bầu trời tối tịt lại, quay về với hiện thực muốn biết như thế nào thì qua