Mọi thứ trong bàn ăn ngay lúc không ai nói với ai câu nào,bầu không khi diễn ra ngột ngạt đến khó chịu.Tôi cũng ngầm hiểu bố mẹ Phong không hề thích tôi.Cũng đúng mà một đứa con trai được sinh ra trong một ngôi nhà gia thế khủng như này với bao nhiều quyền lực danh vọng lừng lẫy thế kia thì làm sao có thể chấp nhận một đứa con gái như tôi cơ chứ.Đến cả tôi tôi củng cảm thấy như vậy làm sao tranh khỏi việc họ không chấp nhận tôi cho được.Nhưng mà tại sao tôi cứ có cảm giác đây thật sự không phải là một gia đình,thà rằng họ không thích tôi có thể thờ ơ,không bận tâm đến tôi thì nỏ sao, nhưng có lẽ đối với Phong cũng sẻ khác hơn chứ!!!cái cảm giác lạnh nhạt, hỡ hừng thậm chí là như một người dưng. Nhận thấy từ khi tôi và Phong kết hôn đến tận bây giờ cũng đã được một năm.Khoảng cách thì không phải là xa nhưng cái số lần về nhà chỉ đếm trên vài ngón tay mà thôi.Chắc có lẽ mối quan hệ giữa Phong với bố mẹ không hợp nên Phong mới sống bên ngoài như thế.Kết thúc bữa ăn Phong nói với tôi
- Nhã Nhã em ra ngoài xe chờ anh một lát nhé.
Tôi cũng ngầm hiểu Phong muốn tôi tránh mặt một lắt để họ có thể nói chuyện cùng nhau.
- Vậy em chờ anh bên ngoài nhé.
Bên trong căn nhà ngay lúc này chỉ còn lại ba người.Lúc này bà Trần Kiều Loan ( mẹ Phong) bắt đầu mới lời:
- Con đừng quên con và ta trước kia đã bàn bạc như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-hoanh-vu-phong/2978833/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.