- Nhã mẹ xin lỗi con...
- Thật ra Phong nó...
Càng nói nước mắt bà càng ứa ra nhìn thấy cảnh tượng này cô cũng ngầm hiểu chừng chuyện gì đang xảy ra..
Rụp
- Nhã con sao thế đừng làm mẹ sợ có ai ở đây không giúp tôi với.... Bác sĩ bác sĩ
Trong bầu trời đầy tăm tối kia dường như cái tên NHÃ NHÃ NHÃ NHÃ đã làm anh bừng tỉnh trong giấc mơ.Một viễn cảnh bầu trời đầy tối tăm chỉ một mình anh duy nhất ở đây.Anh là ai??? sao anh lại ở đây????."NHÃ"1 từ thôi sao khiến cho tim anh như bóp nghen đau tận xương tủy đến thế dường như cái tên quá quen thuộc như ngày nào!!!.Em là ai? là ai hả????Hình như em đang bị thương phải không?????
Một đầu ngón tay cử động đâu đây nhưng đôi mắt ấy vẫn nhắm chặt như mọi khi
- Xung quanh đang vây chặt lấy nhã 2 cô ý tá 1 anh bác sĩ..một cái nhìn lướt qua của cô ý tá vô tình nhìn thấy mu bàn tay anh cử động...
- Bác sĩ bệnh nhân vừa cử động..
Một câu nói của cô ý tá làm bà chợt bừng tỉnh,niềm vui như đấng trào nụ cười kia cứ rạng ngời hối hả
- Phong nó tỉnh phải không Bác sĩ..????
Một cái lắc đầu nhẹ nhẹ
- Đấy chỉ là những cử chỉ lâu lâu bệnh nhân hay có mà thôi.Nhưng sẻ hy vọng có kì tích xảy ra với cậu nhà...Bác cứ bình tỉnh..
- Đưa cô ấy đến phòng nghĩ ngơi chắc cô ấy quá sốc với lại bị kiệt sức.Nhưng sẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-hoanh-vu-phong/2978796/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.