Vón vén lủi thủi đi sau bóng lưng khoách dần, vào đến tận cửa thấy dì Trương đang lủi thủi dọn bếp một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô bắt đầu xuất hiện.Trước kia ngoài Phong dì Trương là người cô yêu thương số 2 cô rất thương dì, coi dì như một người mẹ dù dì không nuôi dưỡng cô từ nhỏ nhưng từ khi cô bước chân đến đây cái cảm giác ân cần,quan tâm chu đáo từ trong sâu thẳm ấy cô đã luôn nghĩ dì là mẹ mình.
- Dì
Một tiếng gọi quen thuộc ngày nào đường đã lâu lắm rồi dì mới nghe lại... Sao lại có cảm giác thân quen đến như thế...
Một ánh mắt rướm rướm nhìn cô
- Nhã là con phải không? Sao con đi không hề nói lời từ biệt với dì thế.
- Con ừm con xin lỗi dì
- Con về là tốt lắm rồi.
- Đúng rồi sao từ lúc Phong ra viện đến bây giờ,ta cảm thấy nó cứ lạnh lùng với con thế.Hay là con chưa làm lành với nó?? để ta
Một bước chân bước vội về phía hành lang Nhã nhanh tay kéo dì lại.
- Dì ơi
- Từ lúc Phong xảy ra chuyện do ảnh hưởng về não.Nên... Nên
- Nên sao hả con???
...-Phong không còn nhớ một chút kí ức gì về con cả. Con chỉ ở đây một thời gian đợi Phong ổn hơn về sức khỏe con sẻ đi.Dì đừng nhắc bất cứ chuyện gì về con cho anh ấy nha.Hứa với con dì nha......
- Nhưng mà như thế quá thực quá tàn nhẫn với con...ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-hoanh-vu-phong/2978791/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.