Nhã …Nhã …NhãTại sao đến lúc này rồi cô vẫn còn mơ nữa cơ chứ 1 cái lắc đầu nhẹ nhẹ từ từ kéo chiếc vali về phía thu vé lại một lần nữa cô lại nghe tiếng gọi
lần thứ 2
- Nhã em đừng đi…
Trời ơi sao có thể cơ chứ mình nghe nhầm nữa phải không??? Giọng nói ấy …Sao có thể là Phong …Phong không thể nào ở đây được … em thương anh nhiều quá rồi phải không?? đi đâu mọi ảo giác xung quanh đều là anh
Phong giờ đây như muốn kiệt sức nhưng anh vẫn
gắng gọi tên cô …
- Nhã Nhã em đừng đi…!!!
trước mắt anh như túi mù mịt
Rậm …
bao nhiêu con người vây quanh
- Anh gì ơi??? anh gì ơi??? tỉnh lại đi…
Mọi người ơi gọi cấp cứu nhanh nhanh… bao nhiêu con người nơi đây cứ vây xung quanh anh ngay lúc này … cứ hối hả cứ gấp rút… cô vội quay người lại bởi có chút quan tâm …
Đập trước mắt cô khuôn mặt ấy cô đờ đẫn vài giây … cô chạy thật nhanh đến bên anh
Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập
- Phong anh sao vậy???
- Sao anh lại ở đây hả???
- Anh vẫn còn chưa khỏe cơ mà…
mặc dù Phong đang trong trạng thái yếu ớt nhưng anh vẫn nhận thức được là cô đang ở bên anh.Anh cố gắng phát ra vài câu yếu ớt
- Đừng đi Nhã…
Rồi từ từ anh ngất trong vòng tay cô …
Một cái mĩm cười thật nhẹ
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-anh-hoanh-vu-phong/2978783/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.