Lần này trái tim lại mách bảo cô phải đứng về phía Đường Vũ Văn.
- chuyện của em, anh càng phải quản. Tiểu nha đầu, em đừng quên lời hứa với mẹ nuôi.
Thất Thất nhớ lại di ngôn mẹ cô căn dặn trước lúc lâm chung.
" con gái ngoan, đời này của mẹ đã rất khổ sở, mẹ không mong con sẽ như mẹ. Hứa với mẹ sau này dù con có thân phận gì, lấy người đàn ông thế nào cũng tuyệt đối không thể lấy người không yêu con, càng thể lấy người đàn ông đã có vợ. Mẹ từng trải cho nên mẹ xin con đừng giống như cuộc đời lận đận của mẹ. "
Thất Thất nhớ lại chuyện năm xưa, trước khi mẹ cô ra đi điều bà không yên tâm nhất vẫn là đứa con gái như cô. Nhưng hiện tại cô lại không thể thực hiện lời hứa năm xưa mà cô đã hứa.
- chúng ta đi !
Đường Vũ Văn không muốn Thất Thất tiếp tục ở lại khó xử cho nên liền kéo cô rời khỏi.
- đứng lại ! Tôi là anh của con bé, tôi nói nó không được theo cậu thì chính là không được theo cậu.
Phúc Trạch vừa lên tiếng thì thuộc hạ của anh ta đã đứng dậy cả rồi, đến người đứng ngoài cửa cũng ngăn không cho hai người rời đi.
- cậu chẳng qua chỉ là anh nuôi, cậu có tư cách gì mà cấm cản ?
Phúc Trạch vừa là anh nuôi vừa là anh kết nghĩa của cô không sai.
- nói đến tư cách thì người không có tư cách yêu con bé là cậu. Cậu nói cậu yêu con bé, vậy tại sao cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-vo-anh-yeu-em/1790868/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.