Ánh đèn tối xuống, cô gái nhỏ bước ra sân khấu.
Trong góc tối ở hàng ghế đầu tiên, Lục Chấp ngẩng đầu lên. Ánh sáng bên ngoài yếu ớt, gương mặt lạnh lùng của anh hiện ra đôi phần mệt mỏi, khoảnh khắc nhìn thấy cô vẻ yêu chiều dừng lại nơi đáy mắt.
Người con gái trăm ngàn lần anh nghĩ đến, khát khao cả trong những giấc mơ.
Áo màu đen hở rốn, vòng eo nhỏ xíu, một nắm tay anh đã có thể nắm gọn, trắng đến yếu ớt.
Thời điểm ánh đèn rọi vào người cô, vạt váy sequin bắt sáng phản chiếu muôn sắc màu vào bóng tối lấp lánh rạng ngời.
Anh nghe thấy cô cất giọng trong veo ngọt ngào: “Em là Ninh Trăn.”
Lục Chấp cong khóe môi.
Âm nhạc vang lên.
Là giai điệu vui nhộn sôi nổi của Jazz, thần thái trên người cô gần như thay đổi trong chớp mắt.
Những bước nhảy sôi động khỏe khoắn, đôi chân mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh phảng phất lại nhìn thấy Ninh Trăn của đêm trước.
Tự tin đến lóa mắt, một khi đứng trên sân khấu, từ nàng công chúa nhỏ cô biến thành nữ hoàng.
Thân thể mềm mại tựa đóa hoa yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần.
Âm nhạc bỗng loáng cái vút cao, cô chợt như giải phóng cả cơ thể và linh hồn, động tác vặn mình đầy quyến rũ gợi cảm, làn váy lượn vòng, lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài với hơn nửa bắp đùi trắng nõn nuột nà.
Quá mức xinh đẹp, quá mức câu hồn đoạt phách.
Lục Chấp nghe thấy sau lưng vang lên vài tiếng huýt sáo, mặt mũi dần sa sầm.
Váy của cô…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/42134/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.