Kỳ thi tháng vào thứ năm, trời còn chưa hửng sáng Ninh Trăn đã thức dậy, ôn lại bài vở, kiểm tra sách bút rồi đi đến trường.
Tuy biết rõ hôm nay là ngày thi, nhưng khi Ninh Trăn tới nơi trong lớp mới chỉ có lác đác vài khuôn mặt. Sau mấy ngày cố gắng, cuối cùng cô cũng đã lấy lại được nền tảng kiến thức trước kia.
Hôm nay Hạ Tiểu Thi cũng đi học rất sớm, cô bạn nhỏ ghé sát đầu lại hỏi: “Trăn Trăn, số báo danh của cậu bao nhiêu vậy?”
Ninh Trăn nói với cô ấy mấy số cuối: “153.”
“Ừm, à, của tớ là 287, không cùng chung một phòng thi rồi. Phòng của cậu hẳn là… ừm, nằm ở lầu ba dãy toà nhà phòng học phía đối diện bên kia.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, cô không mấy lo lắng, sáng nay đã ôn lại bài, giờ tranh thủ thời gian còn sớm lấy sách giáo khoa ra ôn lại thêm lần nữa là được.
Hạ Tiểu Thi ngồi chưa được mấy chốc đã bồn chồn không yên, khều Ninh Trăn nói chuyện: “Trăn Trăn, bật mí với cậu, tớ đoán đề cực kỳ chính xác.”
Cô nàng bừng bừng khí thế mở sách ngữ văn ra – chương 6:
“Ví dụ, cậu xem bài ‘Quả nhân chi ư quốc dã’, nhất định đề thi sẽ có câu ‘Sác cổ bất nhập ô trì, ngư biết bất khả thăng thực dã’* này, chữ lạ nhiều như vậy, bằng không chính là ‘Cẩu trệ thực nhân tự, nhi bất tri kiểm; đồ hữu ngạ biểu, nhi bất tri phát.’**. Chắc chắn như thế, tớ đã biết tỏng mấy chiêu ra đề của các thầy cô!”
(Trích trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/42115/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.