Thời tiết chuyển lạnh, Ninh Trăn ở Lục gia ăn không ngồi rồi rất dễ sinh mệt mỏi uể oải.
Lục Chấp để cô ở phòng mình, còn anh thì ngủ ở phòng bên cạnh.
Lúc hai người ở bên nhau, anh càng cảm nhận sâu sắc cô ngoan ngoãn nhường nào. Đi ngủ trước mười một giờ là nguyên tắc tôn chỉ, mỗi đêm trước khi ngủ sẽ uống một ly sữa, cô còn mang theo rất nhiều sách vở tài liệu trong trường học, tối nào cũng xem một lúc mới ngủ.
Tuy anh đã từng miệt mài học tập không ngơi nghỉ suốt cả thời gian dài, nhưng trong xương cốt không phải là người thích chuyện học hành.
Nhiều lần anh đứng tựa vào thành cửa nhìn cô nghiêm túc chăm chỉ luyện phát âm tiếng anh, cảm thấy đúng là đáng yêu không để đâu cho hết.
Sinh viên đại học à sinh viên đại học.
Làm sao mà còn ngoan ngoãn hơn học sinh tiểu học thế này.
Anh không phải học sinh giỏi giang gì, nhưng lại là thương nhân thực thụ.
Vận dụng đầu óc linh hoạt, thủ đoạn tàn nhẫn, kể từ khi tiếp quản Lục gia đến giờ từ trên xuống dưới không có ai không phục anh.
Anh cũng cảm nhận được bạn học nhỏ không thích hợp ở Lục gia, sở thích cô không nhiều, nhưng tóm lại không phải là lượn vòng đọ sức giữa một đống thương nhân gian xảo.
Thời điểm hạ tuần tháng mười một, đột nhiên có một ngày anh về nhà sớm, trên người vẫn mặc bộ âu phục chưa kịp thay ra, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/2228226/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.