Bờ lưng anh dày rộng ấm áp, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh. 
“Lục chấp, mùa đông năm ngoái anh đưa em đi xem trận tuyết đẹp nhất trên đời, mùa đông năm nay tuyết còn rơi không ạ?” 
“Em muốn xem sao?” 
“Không muốn.” Cô nói: “Tuyết rơi xong, anh lại bỏ đi.” 
Cô hiếm khi trẻ con như thế, anh ngẩn người giây lát, cười dỗ dành: “Không đâu mà, cuối cùng anh cũng sẽ quay về. Theo đuổi em khó như vậy, sao anh nỡ đi. Hơn nữa sau này sẽ không bao giờ rời xa em.” 
Anh lại hỏi cô: “Sao em không nhảy?” 
“Anh muốn đưa em đi qua thanh xuân, nhưng em muốn cùng anh trôi qua cả cuộc đời.” Cô nói khẽ. Trên đường chỉ có bọn họ, âm nhạc đã cách rất xa xôi. 
Cô nói: “Lúc nhỏ em mơ ước được đứng trên sân khấu vì hồi đó em nhút nhát lắm, mẹ nói khi đứng trên sân khấu em rực rỡ như tia nắng mặt trời, là cô bé con cừ khôi nhất.” 
Anh cảm thấy cô ngoan đến mức khiến người ta đau lòng: “Ừ, rực rỡ nhất trên đời.” 
“Sau này em muốn làm người dẫn chương trình.” 
Cô nghiêng đầu áp mặt vào lưng anh, khóe môi cong veo: “Có ước mơ cũng đã rất giỏi rồi phải không anh?” 
“Đúng vậy, bạn học nhỏ giỏi lắm.” 
“Anh có mơ ước gì không Lục Chấp?” Cô bỗng hỏi, cả hai đời anh đều phải gánh vác Lục gia, anh có ước mơ của riêng mình không? 
Thiếu niên cười khẽ: “Có chứ.” 
“Là gì vậy ạ?” 
Thiếu niên cười xấu xa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/2228223/chuong-67.html