Thời điểm Từ Thiến mở cửa, Ninh Trăn đã đứng sát ngay bên ngoài. 
Lục Chấp nhàn nhã dựa người vào cạnh tủ quần áo, vừa vặn ở góc khuất Từ Thiến không thể nhìn thấy. 
Anh nghe thấy hai người nói chuyện với nhau. 
“Trăn Trăn, sao mặt con đỏ dữ vậy, trong người có chỗ nào không khỏe hả?” 
“Dạ không phải, con không sao, chúng ta ra chơi với bà ngoại đi ạ.” 
Hiện tại cô lo lắng phát khóc, sợ Từ Thiến đi vào trong phòng, sau khi bước ra ngoài Ninh Trăn lập tức đóng cửa lại. 
Bà ngoại đang ngồi ở ghế sofa, tuy đã hơn nửa năm không gặp nhưng trông lão nhân gia người không thay đổi gì nhiều, lúc nhìn thấy Ninh Trăn lập tức cười tủm tỉm: “Trăn Trăn à.” 
“Bà ngoại.” Ninh Trăn mỉm cười nhẹ nhàng ôm cánh tay bà: “Bà ngoại có khỏe không?” 
“Khỏe lắm, ông ngoại cũng khỏe, con đừng lo.” 
Bà ngoại hiếm khi đến Ninh gia. 
Một phần vì ngày trước sống ở nông thôn đường sá xa xôi, mặt khác với thân phận là vợ sau, Từ Thiến và bà gặp nhau cũng có phần lúng túng gượng gạo. 
Nhưng nửa năm nay trôi qua, bà cũng nhìn thấy Từ Thiến thật sự là một người phụ nữ hiền lành tốt bụng. Trong lúc Ninh Trăn thao thao bất tuyệt nói chuyện với bà ngoại, Từ Thiến ngồi bên cạnh gọt trái cây cho hai người. 
Cô kể những chuyện thú vị trong trường đại học chọc cho bà cụ cười không ngừng. 
Nhưng ngồi tán gẫu một hồi, Ninh Trăn mới sực nhớ tới một chuyện quan trọng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/2228218/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.