Yêu, có thể chống lại sự mai một của thời gian hay không? Hay sau tất cả, chỉ có một người, tự mình đa tình, rồi sẽ chìm vào trong đau khổ và tuyệt vọng? Chờ đợi người quay trở lại, chờ đợi cả thanh xuân. Bỏ qua hết thảy những cám dỗ, thứ nhận lại sau cùng là gì đây? Là khổ đau? Là hạnh phúc? Sau tất cả, bước chân của người liệu có quay về hay không?
Sau tất cả, nụ cười của người có thể chạm tới? Nuốt nước mắt khổ đau, hay là mạnh mẽ cười trong hạnh phúc? Chờ đợi... Luôn luôn là chờ đợi, rồi cuối cùng ai mới chính là người tổn thương sau cùng? Nếu như thời gian có thể quay trở lại những tháng ngày ấy, quay chậm lại một chút, để cho con tim ta tự tìm đến yêu thương, như thế mới là điều hạnh phúc. Nhưng rồi, khi tất cả được tháo gỡ, người... có còn đứng ở nơi đó, đợi chờ ta hay không?
Đau khổ thì thế nào? Mệt mỏi thì thế nào? Thời gian đã trôi đi, sẽ chẳng có cách nào níu kéo được nữa. Chẳng có ai cản nổi được trái tim của mình, cũng như trái tim của người ấy. Bao nhiêu mơ mộng, khao khát, tất cả cũng chỉ có thể hóa thành mây bay. Nhắm mắt lại, cảm nhận thời gian trôi đi. Chờ đợi người...