Lời của Lý Tầm tiếp thêm cho Tống Ngưỡng không ít dũng khí. Cậu quyết định tiếp tục đi tới đích, điều kiện tiên quyết là cần sự ủng hộ của bố mẹ, nếu không những áp lực này vẫn có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Muốn thuyết phục phụ huynh, vụ này chắc chắn cần dùng đến trí. Gia đình nhà họ đưa ra quyết định gì đều cần giơ tay bỏ phiếu, nếu như có một người chịu đứng về cùng phe với cậu, vậy thì chuyện này sẽ dễ nói hơn rồi.
Đêm đã khuya, đèn phòng làm việc của bố cậu vẫn sáng. Tống Ngưỡng đeo tạp dề loanh quanh trong bếp, cậu dùng tay nghề bếp núc lóng ngóng của mình làm bánh trứng, thịt xông khói, bánh mỳ nướng, cháo ngũ cốc.
Tống Cảnh Sơn nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Tống Ngưỡng bưng thức ăn khuya, cười rạng rỡ: “Bố vẫn đang bận ạ? Con làm chút bữa khuya, hay là bố con mình ăn cùng nhau đi?”
Tống Cảnh Sơn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Ngưỡng cũng nhìn theo ra ngoài: “Bố nhìn gì đấy?”
“Xem thử đêm nay trăng ló mặt ở cái góc nào.”
Tống Ngưỡng cười ha ha, quay người cầm giẻ lau hì hục vệ sinh lại mặt bàn.
Tống Cảnh Sơn bị thái độ ngoan ngoãn bất thình lình của cậu dọa sợ, phản ứng đầu tiên của ông là: “Con lại bát nháo cái gì ở trường nữa đúng không?”
Tống Ngưỡng liếc mắt, vừa sắp xếp lại giá sách vừa nói: “Lại là sao? Con phạm lỗi khi nào chứ?”
Tống Cảnh Sơn đẩy chân kính lên, cầm bát cháo ngũ cốc thổi, “Nói đi, chuẩn bị sẵn tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-chuc-vo-dich-deu-thuoc-ve-anh/1193094/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.