Lý Tầm chưa bao giờ thấy bối rối thế này. Anh mang theo tâm trạng gần giống như Tống Ngưỡng, hốt hoảng về ký túc xá.
Vừa bật đèn lên, đập vào mặt chính là khung tranh điêu khắc đèn led đặt trên bàn sách. Dù còn chưa được bật sáng nhưng lại không thể khiến người ta lờ đi được nhiệt độ của nó. Lý Tầm cảm giác cả gương mặt mình đang bị thứ này thiêu đốt từng chút từng chút một.
Anh đi đi lại lại một vòng trong phòng, không biết mình phải làm gì. Trong trạng thái mù mờ, anh đun một ấm nước sôi cho mình, sau đó ngồi ngẩn người trên ghế sô pha ngoài ban công.
Không ngờ bản thân lại tự mình đa tình lâu như vậy ư?
Lại có một âm thanh khác trả lời anh———–Chứ còn gì nữa?
Chuyện cũ tua nhanh lại giống như một bộ phim, từng cảnh tượng từng hình ảnh lần lượt chiếu lại trong đầu.
Từ khi bức tranh điêu khắc đèn led xuất hiện, anh đã cố hết sức tới gần Tống Ngưỡng, còn ghen đến mấy lần, nhất là cái hôm ở rạp chiếu phim.
Tống Ngưỡng chát chít rõ là thân thiết với đối tượng thầm mến, khiến anh phải tìm cách cướp điện thoại của cậu đi, còn tự cho mình là vừa đẹp trai vừa thâm tình.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, những lần thăm dò vượt quá ranh giới đều khiến anh ngại ngùng tới mức da đầu ngứa râm ran, ngón chân cứ di di trên đất.
Đúng là không biết xấu hổ! Anh thầm tát mình một cái trong lòng.
Ban công ngoài trời không có gì che chắn, anh ngồi nghĩ ngợi năm phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-chuc-vo-dich-deu-thuoc-ve-anh/1193090/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.