Phòng quan sát bệnh nhân là ba người một phòng. Giường của Chu Húc và Tôn Mập cạnh nhau. Giường trong cùng cũng đã có người nằm, còn có người nhà nằm cùng giường. Tống Ngưỡng tìm được một chiếc ghế đẩu vuông dưới gầm giường, nằm nhoài lên giường bệnh Chu Húc, hỏi anh ta có muốn ăn gì không.
Chu Húc nói không thấy ngon miệng.
Tôn Mập đang ngủ, vì vậy bọn họ nói chuyện rất khẽ khàng.
“Lần đầu tiên cậu thi đấu được hạng tư đã là rất tốt rồi.” Chu Húc nói.
Tống Ngưỡng âm thầm thở dài, thi đấu được giải tư mà cứ như thi cử được 59
điểm, nói ra thấy mất mặt, nhớ đến thì tiếc nuối, ngay cả rắm còn không cần đánh.
Tốc độ truyền dịch rất chậm, bọn họ nằm mãi mà bây giờ mới chỉ được nửa bịch, vẫn còn một bịch lớn và hai bịch nhỏ.
Tống Ngưỡng tính toán thời gian, có lẽ phải đến mười giờ mới có thể truyền xong, bèn xuống tầng thuê sạc dự phòng.
Hơn tám giờ, trận chung kết thi đấu đơn nam mới kết thúc. Trong phòng bệnh lại có thêm một tốp người nữa đến, do quá ồn ào nên bị y tá trưởng đuổi ra ngoài. Cả lũ ngồi trên hàng lang tầng trệt, mồm năm miệng mười phân tích nguyên nhân sinh bệnh, vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn quay trở về bánh bao ăn sáng.
Do sau bọn Tôn Mập lại có người xuất hiện tình trạng nôn mửa, Ngô Gia Niên đi hỏi mấy sinh viên đau bụng, buổi sáng bọn họ đều mua đồ ăn của tiệm đó.
“Sau đó còn ai gặp sự cố nữa?” Vu Thận Vi hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-chuc-vo-dich-deu-thuoc-ve-anh/1193081/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.