Tống Ngưỡng tỉnh lại trên vai Lý Tầm, cậu hoàn toàn không nhớ rõ bản thân té xỉu như thế nào, sau đó nằm úp sấp trên vai anh ra sao, chỉ cảm thấy lồng ngực rất bí bách, hơi thở cũng không đều, đầu gối còn hơi nhức.
Trong quá trình từ từ khôi phục ý thức, cậu mơ hồ nghe thấy Lý Tầm đang gọi điện cho ai đó, tốc độ nói không nhanh lắm, nhưng không biết do đang chạy hay do căng thẳng mà giọng điệu có phần nôn nóng.
“Ừ, cậu giúp anh để ý điểm số, anh đưa bạn nhỏ đến bệnh viện.”
“Lên cơn sốt, đi vệ sinh rồi ngất trong đó.”
Tống Ngưỡng rất muốn sửa lại, cậu không đi vệ sinh mà đi rửa mặt.
Mặt khác, cũng không phải cậu ngất đi, có lẽ do ăn sáng quá ít nên hạ đường huyết thôi, giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng khi cậu mở mắt nhìn thấy sườn mặt Lý Tầm gần trong gang tấc, đại não rất chủ động cắt đứt khả năng ngôn ngữ của cậu.
Từ trước đến nay cậu chưa từng được quan sát gương mặt của Lý Tầm ở góc độ này với khoảng cách gần đến vậy. Làn da anh không tỳ vết, thoạt nhìn đúng là kiểu trời sinh được ông trời theo đuổi dâng đồ ăn(*),phơi nắng phơi gió quanh năm suốt tháng mà vẫn không nổi vết gì.
(*) Bắt nguồn từ câu nói trên mạng “Miễn là bạn đủ đẹp trai, ông trời không chỉ thưởng thức đồ ăn mà còn chạy theo dâng cho bạn”. Hiểu đơn giản là có thể kiếm ăn bằng sắc đẹp. Ví dụ nổi tiếng gần đây nhất đó là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-chuc-vo-dich-deu-thuoc-ve-anh/1193073/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.