Cố Y Phán vẫn về nhà một lần, vừa mới về đến nhà, mẹ Cố đã lạnh mặt, “Vì sao không gọi điện được cho con? Con đã làm gì hả? Không biết mẹ và bố con sẽ lo lắng hay sao?”
Tâm tình cô vốn không tốt, “Mẹ có thôi đi không ạ.” Nói xong, cô đặt mông ngồi xuống sô pha.
Mẹ Cố tức giận, lập tức nhìn chồng, “Ông nhìn đứa con gái mà ông nuôi kia kìa.”
Bố Cố bình tĩnh nhìn vợ, “Cũng là con gái bà mà.”
Cố Y Phán nhìn tivi, cho đến khi mẹ mình đã kìm sự phẫn nộ lại, cô mới định mở miệng. Cô vừa định mở miệng, mẹ Cố lại lên tiếng, “Mẹ chẳng biết sao chị đã lớn bằng ngần này rồi, sao vẫn không hiểu chuyện như vậy hả, ngay cả điện thoại của bố mẹ cũng không nhận, thế là làm sao? Còn nữa, chuyện của chị với Dật Phàm rốt cuộc là chuyện gì, chị không thể bớt cáu kỉnh hay sao. Dật Phàm là thằng bé tốt như vậy, chị thì toàn làm loạn, rốt cuộc chị muốn làm gì thì mới cam tâm?”
Cô cúi đầu, cầm di động, giải cứu bố ra khỏi danh sách đen, còn mẹ, cứ tiếp tục để lại trong đó.
“Từ nhỏ đến lớn không lúc nào đỡ lo được cả, chị xem Dật Phàm đấy, từ bé đến lớn đều không khiến bố mẹ phải lo lắng, trước giờ làm việc đều cẩn thận nghiêm túc, người cũng thông minh, nhưng đều không khoe khoang, biết khiêm tốn. Chị nhìn lại chị xem.”
Cố Y Phán chống đầu, nhìn mẹ, “Đúng vậy, anh ta cái gì cũng tốt, thông minh hiếu học, thành tích xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-luc-xu/56723/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.