Và anh ta bảo cô đi tìm lại kí ức, trong vòng 100 ngày để anh biện hộ cho cô và đầu mối anh chỉ chính là Nga.
Tới đây mọi suy đoán không lành của tôi gần đúng.
“ vậy bây giờ tôi phải giúp cô gì đây?”
“ rầm...beng...” âm thanh đỗ vỡ từ nhà tôi dội lại. “anh Thiên! Anh Thiên...” Quỳnh sợ hãi.
“ chuyện gì vậy?” tôi hỏi
“ anh mau vào trong xem...Nga...Nga...bị làm sao ak.” Hùng cũng mặt mày tái bạch. Tôi chạy vào, vừa vào cửa “boang!” “a...”một cái hộp chọi vào đầu tôi.
“ á! Á!...đi đi, cút hết đi...” Nga đôi mắt đỏ ngầu,đảo qua đảo lại, quăng đồ đạc khắp nhà.
“ Nga! Nga! dừng lại...dừng lại...” tôi ôm cô bé, cố gắng ngăn cản. Nhưng không hiểu sức đâu ra mà cô bé hất tôi ngã ra nền.
Mọi người đứng ngoài cửa cũng chạy lại cùng nhau giữ chặt Nga. Nhưng vô ích.
“ha ha ha! Con người, thật là vô dụng.” Hắn, khuôn mặt một nữa đen một nữa trắng ( mặt nạ đen trắng),đứng chống cằm tựa vào cửa. Một con quỷ.
“ huỵch...” Hắn ngã ra ngoài bởi một lực sáng trắng. Angela đã làm điều đó. Giây phút hắn ngã chính lúc ấy Nga bớt giãy dụa, khuôn mặt thất thần. Nhưng rồi con bé tiếp tục điên lên.
“ ha Ha ha...ngươi chẳng làm gì được ta đâu, cô nàng bé bỏng” hắn quay lại.
“ngươi...ngươi...hơ hơ” angela thở gấp, khụy xuống.
...
“ anh thiên! Nga ngất rồi” Quỳnh kêu lên. Thì ra có một luồng khí màu đen vây quanh con bé, nhưng nó đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-la-hai-the-gioi/3060737/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.