Vì vữa nãy dính nước mưa còn cả điều hoà trong ô tô nữa khiến cô không khỏi mà run lên bần bật. Đôi mắt đỏ hoe, sưng húp lên do khóc quá nhiều người ướt sũng ai nhìn cũng thấy thương nhưng riêng Khải Phong anh thì không. Anh còn chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, được anh đưa về cũng là điều quá may mắn cho cô rồi.
Đến nơi, anh dừng xe lại mãi không thấy cô xuống liền quay sang thì thấy cô ngủ lúc nào không hay.
Thật ra nhìn cô ta lúc ngủ cũng đáng yêu ấy chứ. Lông mi dài, chiếc má bánh bao, đôi môi trái tym nhìn thôi cũng khiến bao người sao lòng. Anh cũng không ngoại lệ, Khải Phong lấy tay định vén những sợi tóc ra khỏi gương mặt xinh đẹp kia. Bỗng cô tỉnh dậy, đôi tay của anh giơ lên trong hư không. Anh có chút bối rối mà đưa tay cằm lấy chai nước cho đỡ ngượng.
"Còn không mau xuống xe" thẹn quá hoá giận anh lên tiếng có chút gắt gỏng mà nói cô
"Xin lỗi, tôi ngủ quên. Cảm ơn anh đã đưa tôi về"
"Lời cảm ơn này tôi không dám nhận, nếu muốn cảm ơn thì cô đến mà nói với mẹ tôi ấy" anh chán ghét mà nói
Vừa nãy mình là sao vậy, sao lại định vén tóc cho cô ta chứ. May mà cô ta không thấy được không thì ngại chết anh mất. Lần sau phải tiết chế hơn nhất định không được xao lòng với loại người như vậy. Bề ngoài thì hiền lành, xinh gái nhưng bên trong thâm sâu khó lường. Tốt nhất nên tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-khong-co-chung-ta/2874387/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.