Tuyết Nhi sua khi cùng Diệp Linh ăn uống no nê thì lên phòng đi ngủ.
Nay đi chơi tuy chẳng vui vẻ là mấy nhưng dù sao đó cũng là chuyện ngoài ý muốn. Sau ngày hôm nay nhất định cô cũng phải học võ giống Diệp Linh. À không phải sau hôm nay mà phải là chiều nay. Sau khi thức dậy cô phỉa xuống tìm Diệp Linh dạy cho cô ngay mới được.
"Ngủ ngon" cô tự chúc bản thân. Hôm nay khiến cô quá sợ hãi rồi, coi như đây là lời chúc tự động viên bản thân vậy
....
Tiếng bước chân cạch cửa khiến cô tỉnh giấc, chưa kịp định hình lại mọi việc thì giọng nói quen thuộc vang lên.
"Mèo lười, giờ mới chịu dậy sao?"
"Anh về rồi đấy à?"
"..."
"Ôi thôi chết rồi...em ngủ quên mất, chờ chút giờ em xuống nấu cơm cho anh"
Khải Phong nhìn cô mà bật cười thành tiếng
"Từ từ thôi, anh chờ"
"Anh cười cái gì mà cười" Tuyết Nhi bất mãn nói rồi chạy vội xuống nhà nấu cơm.
Định chiều nay dậy sớm để Diệp Linh dạy võ vậy mà lại ngủ quên mất. Đúng là "mình tính không bằng trời tính mà". Đành để mai nhờ Diệp Linh sau vậy.
Tuyết Nhi xuống nhà mở tủ, lấy đồ để chuẩn bị nấu, may là Diệp Linh chu đáo sơ chế sẵn rồi. Nếu không chắc phải đến đêm anh mới được ăn mất.
Vì vội nên cô làm bít tết kèm chút khoai tây và salad.
Khải Phong mới đi tới cầu thang đã ngửi thấy mùi thịt bò lan toả rồi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-va-anh-khong-co-chung-ta/2874316/chuong-51.html