Vài ngày sau khi chia tay nó, hắn đến trường với khuôn mặt ủ rũ, vì nó và hắn vốn đã học chung lớp 6 năm từ hồi học cấp hai tới bây giờ. Nhưng khi đi học thì hắn ko thấy nó và nhỏ đi học, hắn thầm nghĩ rằng chắc là nó giận hắn lắm nên tránh mặt và ko mún gặp hắn nen mới ko đi học. tưởng nó nghĩ vài ngày rồi sẽ đi hịc lại, nhưng rồi 1 tuần, 2 tuần rồi lại 3 tuần, mà nó ko đi học lại hắn bắt đầu lo lắng. Sắp đđến giờ vào học nhưng hắn ko quan tâm đến chuyện đó, và chạy thẳng một mạch đến nhà nó.
Khi tới nhà nó hắn nhấn chuông cửa rất nhìu lần nhưng ko thật ai trả lời, hắn định đi về nhưng khi vừa bước lên xe thì hắn thấy ba nó ra mở cửa.
_ Cháu chào bác, cháu là bạn của An, mấy tuần nay ko thấy An đi học nên cháu đến đây để xem bạn ấy có bị gì ko ạ. Bạn ấy bị bệnh hả bác _ Hắn nói một tràng làm ba nó trả lời ko kịp
_ À thì tmra cháu là bạn của An sao, An hiện bây giờ ko có ở đây cháu ạ
_ Bạn ấy ko có ở đây ạ vậy thì bạn ấy ở đau vậy bác
_ Nó đi Hàn quốc rồi cháu, nó đi cùng với Hồng Loan từ 3 tuần trước rồi cháu
_ Nhưng tại sao An lại đi hàn quốc cô ấy bị bệnh gì sao bác
_ Ko cháu chỉ là gia đình ta xảy ra chút chuyện, nó giận dỗi nên bỏ đi. Nó nói nó cần thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ut-nha-ta-biet-yeu-roi-nha-bangtan-boys/145989/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.