Sau khi thanh toán đồ xong, Thương Âu xách những túi đựng đồ bước ra ngoài siêu thị.
Miên Lễ bám theo sau anh trong vô thúc, khi đi ra đến tận đường cái rồi, lúc này, Thương Âu mới nhíu mày mà quay đầu sang nhìn cô.
“Cô còn định đi theo tôi đến bao giờ? Muốn bám theo tôi về đến tận nhà ư?”
Lúc này Miên Lễ mới giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn anh, chạm phải đôi mắt nâu trầm màu của anh, cô lúng túng mà cúi đầu nhìn xuống đất, mấp máy môi không biết nên nói gì.
Đó là thói quen ngày xưa của cô, mỗi khi Thương Âu đi đâu, đều sẽ có cô líu ríu chạy ở sau lưng anh.
Thương Âu nhìn cô rồi lại quay đầu đi tiếp, bỏ cô lại một mình luôn.
Ôi…
“A, chờ, chờ một chút! A Âu…”
Bước chân đang đi của Thương Âu chợt khựng lại. Miên Lễ cũng nhận ra thái độ không đúng của anh, vội vàng sửa lại cách xưng hô một cách vô cùng miễn cưỡng.
“Anh Thương… em không có ý định đi theo anh về đến tận nhà, cũng không cần biết nhà anh ở đâu. Mà anh đi bộ về nhà sao?”
Vừa nói, trong tim cô vừa thầm rỉ máu. A Âu là cách gọi anh ngày xưa của cô. Nhưng bây giờ, mối quan hệ giữa họ đã xa lạ đến mức khách khí như vậy.
Thương Âu cũng biết đến điều đó, ngón tay anh hơi co lại.
“Ừ.”
“Vậy… anh để em chở anh về nhé?”
Thương Âu nhìn cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908295/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.