Ngô Từ Diệp đang cẩn thận sắp xếp lại đống tài liệu ở trên bàn, đột ngột cửa phòng tổng giám đốc bị đá tung ra khiến cho anh ta hoảng hồn, suýt nữa thì rụng tim luôn rồi.
OMG! Nàng thiên kim tiểu thư bệnh tật ốm yếu nào đó lại có thể phá tung cánh cửa làm từ gỗ quý đó ư?!
Miên Lễ với khuôn mặt hằm hằm sát khí đi đến xóc cổ áo của Ngô Từ Diệp lên, giọng nói như nghiến từ trong kẽ răng ra mà thành.
“Nói!”
“Dạ, nhưng, nhưng là nói gì ạ?”
“Nói tại sao, tại sao, tại sao…” Cô mím môi, giọng nói bỗng hạ xuống: “Tại sao Thương Âu lại ở đây?”
Đang tức giận vì Ngô Từ Diệp dám giấu mình chuyện của Thương Âu, nhưng rồi bất chợt lại hạ giọng xuống ôn hoà khi nhắc đến tên Thương Âu. Ngô Từ Diệp thật hết nói nổi với cô luôn.
Yêu người ta đến vậy là cùng! Anh ta ngậm cơm chó hết nổi luôn rồi!
“Ai mà biết được! Tôi chỉ là người quản lí và giao việc cho cấp dưới. Còn chuyện tuyển nhân sự vào làm thì cô phải hỏi người tuyển dụng là Lâm Hâm Bằng chứ!”
Miên Lễ nghĩ nghĩ một lúc cũng cảm thấy hợp lí, đột ngột thả cổ áo của Ngô Từ Diệp ra khiến cho anh ta ngã phịch lại xuống ghế, ôm ngực thở dốc và quá căng thẳng.
Miên Lễ quay trở lại với dáng vẻ ốm yếu, che miệng ho sù sụ, vừa cầm túi xách đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.
“Đợi tôi xử tên Hâm Bằng đó, tôi sẽ quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908293/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.