Miên Lễ ngồi ở trong nhà, trên một chiếc ghế bằng gỗ. Đối diện và vây xung quanh cô là những bà con hàng xóm láng giềng khác của bà ngoại Thương Âu. 
Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô. 
“Thương Âu.” 
Miên Lễ kéo kéo tay áo của Thương Âu. 
“Tại sao họ lại nhìn em như vậy?” 
Thương Âu kéo sát ghế ngồi lại gần cô, nói nhỏ bên tai cô. 
“Anh cũng không biết.” 
Cả hai đều không biết, nhưng có một điều họ biết đó là khi hai người ngồi sát với nhau như thế này, bỗng nhiên cả đám người đó đều ôm má ngại ngùng, cười lên đầy thích thú, cứ nháy nháy mắt với bọn họ. 
Đọc hiểu thông qua cảm xúc đó là: “Cưới đi chờ chi?”. 
Bà ngoại của Thương Âu nãy giờ cười không khép được miệng, nhận ra cả hai đứa cháu của mình đang bối rối, bà lên tiếng giải vây cho cả hai người. 
“Rốt cuộc chái trai tôi cũng trở về, cháu dâu cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mấy người đến đây để làm phiền con bé đấy hả? Đi về nhà hết đi! Để bọn nó bên nhau, sau này mấy bác còn có đám để gửi phong bì chứ!” 
Miên Lễ và Thương Âu: ??? 
Từ lúc nào mà bà đã lên kế hoạch đám cưới cho hai người rồi?! 
Những bà con làng xóm đó kéo vai nhau đứng dậy, cười nói ừ nhỉ rồi vui vẻ đi đến bắt tay của Miên Lễ và Thương Âu, vui vẻ kéo nhau ra bên ngoài. 
Gian nhà bỗng chốc trở nên ít người hẳn đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908277/chuong-21.html