Ngô Từ Diệp đang đứng ngồi không yên, thấp thỏm mãi ở bên ngoài cửa phòng họp.
Anh ta tự hỏi tại sao Diệp Lâm lại muốn nói chuyện riêng với Miên Lễ chứ? Anh ta đang lo sợ đến xanh xao cả mặt mày bởi vì tính khí của cô chiêu Miên Lễ có đôi chút thất thường.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi khi Miên Lễ là một vị tiểu thư từ nhỏ đã được gia đình họ Hạ nuông chiều đến tận tủy, nói câu gì thì người khác đều phải nghe câu đấy, chẳng trách có đôi chút không xem người khác ra gì.
Chỉ sợ đang bàn chuyện dở, Diệp Lâm lỡ nói gì đó không vừa ý của Miên Lễ, cô chủ họ Hạ này sẽ nói vật lại luôn ấy chứ?
Anh ta sốt sắng dậm dậm chân xuống đất, lại úp tai lên cánh cửa thủy tinh, nhòm mắt vào bên trong.
Anh ta quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của cả hai người, rồi thấy Diệp Lâm mỉm cười đầy gượng gạo, xách túi đứng lên.
Nhưng cô ấy không đi ra thẳng ngoài cửa mà còn đứng lại chỗ ghế ngồi của Miên Lễ, thì thầm nói gì đó rồi mới bước đi.
Sắc mặt của Miên Lễ lúc đấy cũng không tốt chút nào, sau khi Diệp Lâm rời đi lại càng thêm bần thần như người mất hồn.
Anh ta sợ đã xảy ra chuyện gì rồi!
Đột ngột cánh cửa phòng họp được đẩy ra, Diệp Lâm nghiêng người bước ra bên ngoài, chạm phải đôi mắt với muôn ngàn những câu hỏi của Ngô Từ Diêp, cô ấy chỉ mỉm cười rồi uyển chuyển bước đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908268/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.