Sau khi Thương Âu rời đi, ở lại bên cạnh vỉa hè ngoài đường phố chỉ còn lại hai chị em.
Nhìn chiéc xe taxi chở anh đã hoàn toàn hòa lẫn với dòng xe cộ vội vã chạy trên đường, đột ngột Tình Phong chợt lên tiếng.
"Chị, chị thực sự không về Hạ gia sao?"
Miên Lễ khoác một chiếc áo lông gấu lớn, gật nhẹ đầu.
"Ừ. Có về đó cũng chẳng có ích gì đâu. Vốn dĩ, chị cũng chẳng muốn có quan hệ gì với bọn họ cả."
Miên Lễ móc rừ trong túi áo ra một cây kẹo mút vị dâu thuộc một thương hiệu yêu thích của mình. Mà không chỉ có cô, cả Thương Âu cũng thích.
Lúc trước cô không hề thích ăn kẹo, nhưng thấy Thương Âu ăn nên cũng muốn ăn thử, không ngờ nghiện luôn.
Cô vẫy tay tạm biệt Tình Phong định sẽ quay trở lại khách sạn rồi dẫn theo A Mặc bước vào trong xe để quay trở lại Luybov.
Nhưng khi đang chuẩn bị gạt cần số để di chuyển, đột ngột điện thoại ở trong túi áo vest của A Mặc chợt rung lên.
"Cô chủ."
Miên Lễ đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở băng ghế sau xe nhíu mày, dựng lưng dậy nhìn A Mặc đang mở điện thoại, quay xuống nhìn mình.
"Tôi có nhận được tin từ quản gia."
"Rằng cụ lớn muốn tôi về sao? Chẳng phải là tôi dặn cậu hãy chặn hết mọi số liên lạc đến của nhà họ Hạ..."
"Không phải ạ."
A Mặc giơ chiếc điện thoại đang sáng màn hình lên.
"Ông ấy nói, đại tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uong-buong-lai-cho-la-em-hu/2908247/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.